Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 267

Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:10:33
Lượt xem: 87

Tiếng khóc của tiểu hoàng tử càng lúc càng lớn, ai nấy đều lo lắng sợ tiểu hoàng tử bị hỏng giọng. Vân Tự toát cả mồ hôi trán, nghiêng đầu hỏi Thu Viện: "Đi ngự tiền xem Hoàng Thượng tan triều chưa?"

Nàng vừa dứt lời, Đàm Viên Sơ đã bước vào trong điện, tiếng hắn vang lên: "Sao lại thế này?"

Hắn định bước đến chỗ Vân Tự thì bị nàng ngăn lại:

"Hoàng Thượng đừng qua đây, cẩn thận lây bệnh, người bế Hoài An một lát đi."

Đứa bé này thật kỳ lạ, mỗi khi khóc nháo chỉ cần Vân Tự hoặc Đàm Viên Sơ dỗ dành là được, những người khác đều không làm gì được. Cũng chính vì vậy mà Vân Tự và Đàm Viên Sơ đều không khỏi đau lòng vì nó.

Đàm Viên Sơ nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt có chút bất mãn, như muốn tiến lên.

Đúng lúc này Tùng Phúc đưa thái y tới. Đàm Viên Sơ đành thỏa hiệp xoay người bế lấy tiểu hoàng tử. Động tác của hắn rất thành thạo, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt:

"Tiểu tử ngươi thật biết gây chuyện."

Tiểu hoàng tử nằm gọn trong lòng hắn, khẽ hít hít mũi, cuối cùng cũng nín khóc.

Vân Tự thở phào nhẹ nhõm. Thái y bắt mạch xong, nhanh chóng kết luận:

"Nương nương đêm qua bị nhiễm lạnh, thần sẽ kê hai thang thuốc, tĩnh dưỡng hai ngày là khỏi."

Lâm thái y quay đầu nhìn Hoàng Thượng và tiểu hoàng tử đang đứng cách đó không xa. Cả hai đều quay lại nhìn khiến Lâm thái y cảm thấy áp lực, ông nói thêm:

"Tiểu hoàng tử còn nhỏ, mấy ngày nay nên cách xa nương nương một chút."

Đàm Viên Sơ liếc nhìn Lâm thái y, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn hiển nhiên không thích ý tứ trong lời nói của Lâm thái y, coi Vân Tự như mầm bệnh.

Vân Tự gật đầu. Nàng hiểu rõ Lâm thái y chỉ đang nói sự thật, tiểu hoàng tử còn nhỏ, nếu nhiễm bệnh thì sẽ rất nguy hiểm.

Một hai năm nay Vân Tự gần như không rời thuốc thang, nàng đã quen rồi, không còn thấy khổ sở như trước.

Nhưng có người lại không quen.

Mứt hoa quả đã được chuẩn bị sẵn. Sau khi tiểu hoàng tử nín khóc được ma ma bế đi. Đàm Viên Sơ mới cầm một viên mứt hoa quả đút cho nàng: "Sao thân thể nàng vẫn yếu ớt như vậy?"

Vân Tự nhẹ nhàng oán trách: "Là gió lạnh làm thần thiếp chịu khổ, người không trách gió lạnh lại trách thần thiếp."

Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cười.

Hắn là Hoàng Thượng, cũng không thể quản được gió có thổi hay không.

Hắn đưa tay khẽ gõ lên trán nàng, thấp giọng cười: "Nói bậy."

*****

Bệnh tình của Vân Tự không nặng, chỉ thỉnh thoảng ho khan vài tiếng mới khiến người ta nhận ra nàng bị cảm lạnh, còn lại thì trông nàng vẫn như thường.

Hoa sen tháng chín sắp tàn.

Từ Ninh cung truyền tin, muốn Vân Tự dẫn tiểu hoàng tử đến đó một chuyến.

Vân Tự kinh ngạc nhưng không dám chậm trễ, sáng sớm hôm sau liền mang tiểu hoàng tử đến Từ Ninh cung. Ma ma ôm tiểu hoàng tử, đi cách Vân Tự một khoảng.

Trên đường đi, Vân Tự còn đang suy nghĩ Thái Hậu muốn gặp nàng để làm gì, đến khi tới Từ Ninh cung, nàng mới yên tâm.

Vân Tự liếc nhìn Đàm Viên Sơ đang ngồi ung dung trên ghế, nàng khẽ hành lễ với Thái Hậu, nhưng bị Thái Hậu ngăn lại:

"Miễn lễ, mau tới ngồi đi."

Đàm Viên Sơ vẫy tay với Vân Tự. Vân Tự có chút ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ. Đến tận bây giờ nàng vẫn chưa quen thân mật với Đàm Viên Sơ trước mặt người khác.

Nhìn nàng như vậy, Đàm Viên Sơ biết nàng lại xấu hổ, bèn nói: "Mẫu hậu muốn nhìn tiểu hoàng tử, nàng theo làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-267.html.]

Vân Tự nghẹn lời. Nàng thấy Thái Hậu nhìn Đàm Viên Sơ với vẻ mặt bất lực.

Đột nhiên Vân Tự hiểu ra, hôm nay Thái Hậu muốn nói chuyện với nàng, nhưng Đàm Viên Sơ lại tự ý đến đây phá hỏng kế hoạch của Thái Hậu.

Cuối cùng Vân Tự vẫn ngồ cạnh Đàm Viên Sơ. Nàng không biết mẫu thân và Thái Hậu có quan hệ gì, nhưng với nàng, người quen thuộc là Đàm Viên Sơ, nên nàng tin tưởng hắn hơn.

Cuối cùng Thái Hậu cũng không nói gì, chỉ chơi đùa với tiểu hoàng tử một lát.

Khi Đàm Viên Sơ định dẫn hai mẫu tử rời đi, Thái Hậu mới nhìn Vân Tự, không nhịn được khẽ nói: "Nàng ấy dạy dỗ ngươi rất tốt."

Trong thoáng chốc, dường như bà nhìn thấy nhị tiểu thư Vệ phủ năm xưa. Khi đó, ai có thể ngờ được mọi chuyện sau này.

Vân Tự mím môi, khẽ hành lễ:

DTV

"Thần thiếp cảm tạ Thái Hậu nương nương khen ngợi."

Thái Hậu đang khen ngợi mẫu thân nàng, nên nàng không tiện khiêm tốn.

Ra khỏi Từ Ninh cung, Đàm Viên Sơ mới liếc nhìn nàng, khẽ nheo mắt:

"Nàng và mẫu hậu đang giấu giếm chuyện gì vậy?"

Vân Tự á khẩu.

Sau một lúc im lặng, nàng nghĩ rằng sau chuyện Lục Tùng, Đàm Viên Sơ đã điều tra rõ ràng mọi chuyện về nàng.

Đàm Viên Sơ đúng là có điều tra, nhưng hắn chỉ điều tra quá khứ của nàng, chứ không hề quan tâm đến thân thế mẫu thân nàng.

Vân Tự không định giấu hắn, bèn tóm tắt lại mọi chuyện.

Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày. Nhị tiểu thư Vệ gia? Nếu vậy, hắn đã từng gặp mẫu thân nàng, chỉ là khi đó hắn còn nhỏ, thời gian đã lâu nên ký ức cũng phai mờ.

Một lúc sau hắn đột nhiên nói:

"Vậy chẳng phải nếu năm xưa Vệ gia không xảy ra chuyện, chúng ta đã là thanh mai trúc mã rồi sao?"

Vân Tự không ngờ hắn lại nói vậy. Nàng ngẩn người. Rồi lại cảm thấy không thể nào.

Nếu Vệ gia không xảy ra chuyện, mẫu thân nàng làm sao có thể quen biết phụ thân nàng?

Tự nhiên cũng sẽ không có nàng.

Nói gì đến thanh mai trúc mã.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Đàm Viên Sơ khẽ cười, lắc đầu: "Duyên phận trên đời này, xoay vòng xoay chuyển, không có gì là không thể."

Nếu thực sự có luân hồi, ắt hẳn sẽ có một kiếp, mẫu thân nàng vẫn là nhị tiểu thư Vệ gia, và vẫn quen biết phụ thân nàng.

Nói cách khác - sẽ có một kiếp họ là thanh mai trúc mã.

Như vậy mọi chuyện sẽ khác.

Vân Tự nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, nàng đột nhiên hỏi: "Nếu thần thiếp là nữ nhi nhà thế gia, Hoàng Thượng nghĩ, người và thần thiếp có thể có được ngày hôm nay không?"

Đàm Viên Sơ dường như hiểu được ý nàng, hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, không hề có chút xem thường hay do dự:

"A Tự, thế gian này có kẻ xinh đẹp, cũng có kẻ nghèo hèn, nàng có được ngày hôm nay cũng bởi vì nàng chính là nàng."

Nàng luôn quá xem nhẹ bản thân mình.

Hắn cũng không phải người tràn đầy lòng thương hại. Sự bất hạnh và đau khổ của nàng đều là sau này hắn mới biết, chỉ vì nàng là Vân Tự nên hắn mới tìm hiểu về nàng.

Vân Tự nên hiểu rõ điều này: nàng là nàng, nên hắn mới yêu nàng.

Mọi thứ khác đều không quan trọng.

Nếu nàng thực sự là nữ nhi thế gia, những thứ nàng muốn đã sớm có được rồi.

Loading...