Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 265

Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:10:29
Lượt xem: 75

Lục quý tần hối hận muốn chết, cũng có chút sợ hãi, hôm nay sau khi xảy ra chuyện này, Hoàng Thượng nhất định sẽ nghiêm tra Hoàng Tử Sở, đến lúc đó nếu tra ra nàng ta nhúng tay vào, há có kết cục tốt đẹp gì cho nàng ta?

Hắn cùng với mẫu phi hắn quả thật là tai họa!

Một trận tiếng bước chân truyền đến, Lư Đông Huân mang theo cấm quân trở về, vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu:

"Hoàng Thượng, thần không tìm được đại hoàng tử hoàng tử."

Lo lắng đại hoàng tử gặp chuyện chẳng lành, bọn họ cẩn thận kiểm tra khắp bờ hồ, không dám có chút sơ suất nào. Thế nhưng vẫn không tìm thấy đại hoàng tử, khiến người ta không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ đại hoàng tử có thể trốn ra khỏi hoàng cung?

Điều này là hoàn toàn không thể.

Trời tối đen, cổng cung lại sắp khóa, cấm quân canh giữ nghiêm ngặt không ai có thể trốn ra ngoài.

Tin tức cấm quân mang về khiến không khí xung quanh lặng đi, ai nấy đều suy nghĩ đại hoàng tử rốt cuộc có thể đi đâu.

Vân Tự cũng đang suy nghĩ, nàng liếc nhìn Lục quý tần, đoán được Lục quý tần không ra tay, trong lòng nảy ra một suy đoán.

Nàng cũng từng mất cha nương khi còn nhỏ, phải sống nương nhờ Lục gia.

Nhìn Lục phụ Lục mẫu yêu thương Lục Tùng, nàng không khỏi nhớ tới cha nương mình mà buồn bã đau lòng. Khi đó, nàng thậm chí không dám biểu lộ ra ngoài, còn phải tỏ ra ngoan ngoãn.

Ở Lý gia thôn ai cũng khen nàng ngoan, nhưng ngoan ngoãn đó vài phần là thật, vài phần là nhìn sắc mặt người khác, Vân Tự cũng không nhớ rõ.

Nghĩ lại, những lời đồn đại ở Hoàng Tử Sở cũng giống như hoàn cảnh của nàng lúc đó. Lúc ấy đau khổ, nàng đã làm gì?

Nàng sẽ đến ngồi trước mộ cha nương rất lâu. Nàng nhút nhát, thấy người ta làm đám tang cũng phải trốn thật xa, vậy mà lại ngồi trước mộ cha nương rất lâu không hề sợ hãi.

Khi Đàm Viên Sơ định tự mình đi tìm, Vân Tự kéo hắn lại. Đàm Viên Sơ quay đầu, nét mặt lo lắng nhìn nàng với vẻ khó hiểu.

Vân Tự thấp giọng:

"Thần thiếp biết đại hoàng tử đi đâu rồi."

Lời nàng vừa dứt, không chỉ những người xung quanh kinh ngạc mà Đàm Viên Sơ cũng ngạc nhiên.

*****

Dực Hòa cung.

Sau khi Đức phi qua đời, Dực Hòa cung đã bị niêm phong, bởi vì nơi đó trồng rất nhiều hoa hồng, cần một thời gian để bay hết mùi hương, lại sợ ảnh hưởng đến Vân Tự đang mang thai, nên cứ niêm phong như vậy.

Trước kia, Dực Hòa cung luôn đóng cửa, nhưng hôm nay dường như có chút khác biệt.

Đàm Viên Sơ bước đến trước cửa điện, nhìn thấy rõ ràng dấu vết cửa từng bị mở ra, Vân Tự cũng nhìn thấy, khẽ mím môi.

Hứa Thuận Phúc đẩy cửa điện, Dực Hòa cung không có người ở nên tối om. Mọi người vừa đến liền thắp sáng đèn lồng Dực Hòa cung, nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Vân Tự nhìn quanh, chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ: tiêu điều tàn tạ.

Không còn cảnh tượng huy hoàng như khi Đức phi còn sống.

Cửa chính điện bị đẩy ra, bên trong trống không, Đàm Viên Sơ nhíu mày, xoay người đi về phía điện phụ nơi đại hoàng tử từng ở.

Vừa bước lên hành lang, Đàm Viên Sơ nhận ra sự khác thường.

Đèn lồng chiếu sáng con đường.

Cửa điện phụ bị đẩy ra, ánh sáng chiếu vào, người ta dễ dàng nhìn thấy bóng người cuộn tròn trên giường, nằm dưới lớp chăn gấm mỏng manh có chút cũ kỹ, dường như còn dính bụi, nhưng người ngủ không để ý ngủ rất say.

Mọi người bỗng nhiên im lặng. Có lẽ cảm thấy có gì đó không đúng, đứa trẻ đang ngủ bỗng nhiên tỉnh giấc. Vừa mở mắt, liền thấy phụ hoàng đứng ở trước cửa, phía sau là cấm quân cùng nô tài, còn có rất nhiều phi tần.

Đại hoàng tử giật mình, ôm chặt chăn thu mình lại. Một lát sau liền phản ứng lại, buông chăn cắn môi đứng dậy:

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Đứng trên sàn, đôi chân trần lạnh đến run rẩy. Nhưng vẫn rất lễ phép, hành lễ không có chút sai sót nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-265.html.]

Đàm Viên Sơ vô thức mím chặt môi.

Vân Tự đứng phía sau nhìn thấy cảnh này, nàng rũ mắt, dẫn mọi người rời khỏi điện phụ. Thấy vậy, Hứa Thuận Phúc vội vàng mang theo cung nhân lui ra, nhường không gian cho hai phụ tử.

Bên trong điện, Đàm Viên Sơ kiềm nén cảm xúc, trầm giọng hỏi: "Vì sao lại ở đây?"

Đại hoàng tử cứng đờ người, cúi đầu không dám trả lời.

Đàm Viên Sơ lại hỏi: "Con có biết bên ngoài vì tìm con, gần như lật tung cả hoàng cung lên không?"

Đại hoàng tử kinh ngạc ngẩng đầu, khẽ nói: "Nhi thần không có... nhi thần không biết..."

Vừa cất tiếng, hắn liền không kìm được cảm xúc, những áp lực bấy lâu nay bỗng nhiên tuôn trào, đôi mắt đỏ hoe:

"Nhi thần không nghĩ tới..."

"Ta chỉ là muốn gặp mẫu phi... Nhi thần nhớ mẫu phi..."

Hắn nói năng lộn xộn, xưng hô thay đổi, dễ dàng nhận ra cảm xúc hỗn loạn.

Đàm Viên Sơ cũng trầm mặc. Hắn bước tới cởi áo choàng khoác lên người đại hoàng tử, che đi cơ thể đang run rẩy vì gió lạnh. Mới chớm thu, đêm nay rất lạnh.

Tiếng khóc của đại hoàng tử bỗng nhiên im bặt, dường như không ngờ phụ hoàng lại làm như vậy. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nức nở hỏi:

"Phụ hoàng có phải chỉ thích đệ đệ?"

Đàm Viên Sơ cứng đờ, im lặng một lúc mới khàn giọng nói: "Ai nói với con?"

Đại hoàng tử không trả lời, chỉ hỏi lại: "Phụ hoàng có phải không thích nhi thần?"

"Không phải." Đàm Viên Sơ khó nhọc trả lời.

Đây là hoàng tử đầu tiên của hắn, bao nhiêu năm chờ đợi và tình phụ tử đều dành cho hắn, sao Đàm Viên Sơ có thể không thích?

Đàm Viên Sơ nhắm mắt.

Đến lúc này hắn mới nhận ra: thừa nhận bản thân bất công thật khó khăn.

Nghe được câu trả lời này, đại hoàng tử bấy lâu nay lo sợ bất an rốt cuộc òa khóc, khóc đến nghẹn ngào, cả người run rẩy trong lòng Đàm Viên Sơ:

"Phụ hoàng... Phụ hoàng..."

Hắn vừa khóc vừa nói: "Không có mẫu phi... Không thể không có... phụ hoàng..."

Cuối cùng, hắn lại nói: "... Nhi thần sẽ ngoan..."

Hắn sẽ chăm chỉ học bài, sẽ không khiến phụ hoàng tức giận, phụ hoàng đừng ghét bỏ hắn.

Những người bên ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết bên trong bỗng nhiên vang lên tiếng khóc, là tiếng khóc của đại hoàng tử, còn Hoàng Thượng vẫn luôn bình tĩnh.

Vân Tự quay đầu lại nhìn thoáng qua nội điện, vô cùng an tĩnh.

DTV

Nàng mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, cũng có thể mơ hồ đoán được cảm xúc của Đàm Viên Sơ.

Dù sao đó cũng là hài tử của hắn, hắn không thể không thương.

Chỉ là..... Nàng chỉ có một hài tử.

Vân Tự rũ mắt, ánh trăng nhàn nhạt rọi lên người nàng, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc của nàng. Nàng thấp giọng nói với Hứa Thuận Phúc:

"Tiểu hoàng tử sẽ tỉnh giấc vào ban đêm, không thấy bổn cung sẽ quấy khóc, công công nói với Hoàng Thượng giúp bổn cung, bổn cung về trước."

Dứt lời, nàng không đợi Hứa Thuận Phúc trả lời, liền xoay người rời đi.

Hứa Thuận Phúc nhìn bóng dáng Quý phi nương nương, bỗng nhiên nghẹn lời.

Đáy long hắn cảm thấy chua xót, đây là có chuyện gì vậy?

Loading...