Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:10:16
Lượt xem: 91
Đàm Viên Sơ ở bên Vân Tự suốt đêm, mãi đến khi Hứa Thuận Phúc đến thúc giục lâm triều, hắn mới dặn dò Thu Viện và những cung nhân khác cẩn thận chăm sóc nàng rồi rời đi.
Hôm sau Vân Tự tỉnh lại mới biết mình đã được phong Quý phi.
Cửa sổ bên trong đều đóng kín, sợ gió lùa vào. Một tấm rèm châu ngăn cách nội điện. Vân Tự cảm thấy hơi nóng nhưng đang ở cữ không thể bị lạnh, nàng không dám lấy thân mình ra mạo hiểm.
Tiểu hoàng tử nằm trong tã lót được bế vào. Đứa trẻ chỉ to bằng hai bàn tay đang nhắm chặt mắt. Mới sinh được một ngày, người vẫn còn nhăn nheo nhưng không còn đỏ hỏn như hôm qua. Tuy vẫn hơi xấu xí, nhưng trong mắt Vân Tự không ai có thể đẹp hơn.
Hàng mi Vân Tự run rẩy, nàng không nhịn được đưa tay sờ lên mặt tiểu hoàng tử. Làn da mềm mại như chạm vào sẽ vỡ, Vân Tự cứng người một lúc, thậm chí không dám dùng sức.
Tiểu hoàng tử ngủ rất say, yên tĩnh ngoan ngoãn. Nhìn đứa trẻ trong tã, lòng Vân Tự mềm nhũn. Nhớ lại lúc sinh nở kiệt sức, Vân Tự vẫn còn sợ hãi, mím chặt môi.
Vân Tự tận mắt nhìn thấy các nhũ ma ma hầu hạ tiểu hoàng tử, đều là do Hoàng Thượng cẩn thận lựa chọn. Vân Tự nhẹ nhàng dặn dò đơn giản hai tiếng:
"Hãy chăm sóc tiểu hoàng tử thật tốt."
Các ma ma đều cung kính vâng dạ. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng nương nương sinh nở, không ai dám xem thường lời nàng nói.
Sau khi nhìn tiểu hoàng tử, Vân Tự mới hoàn toàn yên tâm. Thu Viện bưng bữa sáng vào, chỉ đơn giản bốn món thanh đạm. Vân Tự chỉ liếc mắt một cái đã không còn chút muốn ăn, người cũng ủ rũ. Thu Viện nhỏ giọng an ủi:
"Chờ nương nương vượt qua tháng này là được rồi ạ."
Vân Tự cũng hiểu đạo lý này, uể oải ăn nửa chén cháo rồi không ăn thêm được nữa.Thấy vậy, Thu Viện múc cho nàng một chén canh cá, cũng không khuyên nhủ chỉ bình tĩnh nhìn nàng. Vân Tự không thể tùy hứng từ chối.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Thu Viện cho cung nhân dọn thức ăn xuống. Vân Tự cuối cùng cũng có thời gian quan sát sự thay đổi của cơ thể. Sau khi sinh xong, bụng đã xẹp xuống nhưng không thể trở lại như lúc chưa mang thai. Trên bụng mềm nhũn đọng một lớp mỡ, khiến Vân Tự theo bản năng cau mày.
DTV
Ngay cả khi mang thai, nàng cũng chưa từng cảm thấy trên bụng có nhiều mỡ như vậy.
Nàng vẫn còn cảm thấy đau ở vùng dưới, nhưng so với hôm qua đã đỡ hơn rất nhiều. Hiện giờ nàng chỉ tập trung vào bụng mình.
Thu Viện nhìn theo ánh mắt nàng, nhỏ giọng nói:
"Thái y đã kê thuốc mỡ cho nương nương, đợi thêm hai ngày nữa, khi cơ thể nương nương không còn đau, nô tỳ sẽ thoa thuốc cho người. Nương nương yên tâm, sẽ không để lại sẹo đâu ạ."
Vân Tự bán tín bán nghi.
*****
Vài ngày sau.
Lúc chạng vạng, khi Đàm Viên Sơ còn chưa đến Chử Án cung, cổng hậu cung đã đóng chặt. Trong điện thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng rên rỉ. Tiếng kêu đau đứt quãng của nữ tử khiến người ta đỏ mặt phải cúi đầu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-258.html.]
Bên trong nội điện, Vân Tự nằm trên giường một tay che mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không biết là do đau hay do nóng, nàng khẽ cắn môi chịu đựng.
Thu Viện cũng không khỏi đỏ mặt. Nàng ấy cúi đầu thoa thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa bóp cho nương nương, cố gắng để thuốc ngấm vào da thịt. Lực đạo của nàng ấy không hề nhẹ, thỉnh thoảng Vân Tự lại kêu lên một tiếng đau.
Tiếng kêu nhỏ mơ hồ không rõ, mềm mại đến mức khiến người ta cảm thấy xao xuyến.
Thoa hết một lượt thuốc mỡ, Thu Viện cũng cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi, đầu ngón tay nóng ran. Nàng ấy không dám ngẩng đầu, giúp nương nương chỉnh lại vạt áo rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi Đàm Viên Sơ đến, chỉ thấy nữ tử khẽ hít mũi, dường như vừa phải chịu đựng một phen đau đớn, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nếu hắn hỏi, chắc cũng chỉ nhận được ánh mắt oán trách của nữ tử.
*****
Chưa đợi Vân Tự hoàn toàn bình phục, đã đến lễ trăng tròn của tiểu hoàng tử. Thái y nói Vân Tự bị thương khi sinh nở, tốt nhất nên ở cữ lâu hơn một chút. Đàm Viên Sơ cũng không dám chậm trễ việc này.
Trước lễ trăng tròn, tiểu hoàng tử cũng đã có nhũ danh: Hoài An.
Không cần phải nói đến những mong đợi của Đàm Viên Sơ dành cho tiểu hoàng tử. Khi nữ tử mở to đôi mắt nhìn hắn, trong đầu hắn chỉ còn lại mong ước bình an này.
Đại danh của hoàng tử thường phải đợi đến khi một tuổi mới được đặt, sau đó ghi vào ngọc điệp, vì sợ hoàng tử không gánh vác nổi phúc khí.
Ngày lễ trăng tròn, Đàm Viên Sơ đích thân đến Chử Án cung đón tiểu hoàng tử. Vân Tự lưu luyến nhìn hai người, Đàm Viên Sơ véo má nàng, chậm rãi nói:
"Yên tâm, ta sẽ đưa hắn về an toàn."
Vân Tự ủ rũ cụp mắt xuống: "Thần thiếp thật sự không thể đi cùng sao?"
Nàng không muốn bỏ lỡ lễ trăng tròn của hoàng nhi. Đàm Viên Sơ không đáp lại lời thỉnh cầu của nàng, chỉ nhướng mày hẹn giờ với nàng: "Một canh giờ nữa, ta sẽ đưa hắn về."
Vân Tự mím môi, biết chuyện này không thể thương lượng, đành để Đàm Viên Sơ đưa tiểu hoàng tử đi.
Nàng không muốn để tiểu hoàng tử bỏ lỡ giờ lành.
Sau khi Đàm Viên Sơ đưa tiểu hoàng tử đi, Vân Tự lập tức cảm thấy không quen. Trước kia, khi tiểu hoàng tử còn ở đây, trong Chủ Án cung luôn có tiếng khóc nháo, ồn ào đến nhức đầu. Tuy thương con nhưng đôi khi Vân Tự cũng cảm thấy không chịu nổi.
Thu Viện trêu chọc: "Trước kia khi tiểu hoàng tử còn ở đây, chẳng phải nương nương luôn chê ồn ào sao?"
Mỗi lần Hoàng Thượng đến Chử Án cung, nương nương liền "ném" tiểu hoàng tử cho ngài ấy với vẻ mặt đầy giải thoát. Mới chỉ một tháng, Hoàng Thượng đã từ chỗ vụng về ban đầu đến nay đã có thể bế ẵm dỗ dành tiểu hoàng tử một cách thành thạo. Trong đó không thể không kể đến công lao "lười biếng" của nương nương.
Bị nói trúng tim đen, Vân Tự đỏ mặt lườm Thu Viện một cái.