Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 257

Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:10:15
Lượt xem: 67

Hoàng Thượng vừa kiềm chế thế lực của đại hoàng tử, vừa âm thầm che giấu mọi chuyện sau lưng Hoàng Hậu. Đức phi mưu hại Hoàng Hậu, họa đến cả gia tộc, không ai dám dị nghị.

"Sau khi tuyển tú kết thúc, ta từng nghĩ Hoàng Thượng sẽ ban cho nàng ta vị trí Hoàng quý phi, để tiểu hoàng tử trở thành đích tử."

Xảo Châu kinh ngạc, nàng ta không ngờ nương nương lại từng có suy nghĩ này.

Mạnh tu dung không để ý đến sự khiếp sợ của Xảo Châu, chỉ lắc đầu: "Ngay cả ta cũng nghĩ như vậy, ngươi nghĩ xem Hoàng Hậu nương nương, người luôn mềm lòng và hiểu chuyện, sẽ nghĩ thế nào?"

Hoàng Hậu chắc chắn sẽ nghĩ rằng Hoàng Thượng vì lo lắng cho nàng ấy, nên mới không ban cho Vân Tự vị trí Hoàng quý phi.

Hoàng Thượng có lẽ cũng có suy nghĩ này, nhưng chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.

Ngài ấy có thể từ nhiều hoàng tử mà ngồi lên được ngôi vị này, đối với lòng người ngài ấy sao có thể không hiểu rõ.

Ngài ấy không cho Hoàng Hậu cơ hội nảy sinh bất mãn với Hi quý phi.

Hoàng Hậu sức khỏe yếu, Hi quý phi lại là người có dã tâm, vì tình nghĩa này của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ hết lòng tạo điều kiện cho Hi quý phi quản lý hậu cung.

Hoàng Hậu nương nương từng nói không sống được bao lâu, Thái y viện cũng không bác bỏ. Ai biết được sức khỏe của Hoàng Hậu nương nương có thể kéo dài bao lâu?

Thậm chí, nàng ấy sống càng lâu cũng chỉ càng tạo điều kiện cho Hi quý phi mà thôi.

Đợi đến khi Hi quý phi quản lý hậu cung đủ lâu, cả triều đình và hậu cung đều quen với sự hiện diện của nàng, thì vị trí kia cuối cùng cũng sẽ thuộc về Hi quý phi.

Ngay từ đầu, Hi quý phi vốn không cần vị trí phó hậu.

Vị trí đó chẳng qua chỉ để xoa dịu lòng người.

Ai có thể nói Hoàng Thượng không phải là người tính toán giỏi? Vì một Hi quý phi, ngài ấy đã tính toán tất cả mọi người.

Dù có người nhận ra điều này nhưng cũng sẽ không ai phản đối, bởi vì ai cũng có tâm lý may mắn. Chỉ cần Vân Tự hiện tại không phải là Hoàng quý phi, họ sẽ luôn ôm một tia hy vọng, biết đâu sau này tình thế sẽ thay đổi?

Xảo Châu bất giác rùng mình, nàng ta nhỏ giọng hỏi:

"Vậy nương nương, chúng ta phải làm sao ạ?"

Mạnh tu dung quay đầu nhìn về phía điện phụ: "Không phải Hi quý phi, cũng không đến lượt ta. Ta có tiểu công chúa là đủ rồi, những chuyện còn lại ta không muốn quản."

Nàng ta vất vả lắm mới có được tiểu công chúa, không muốn bị cuốn vào những chuyện khác, hủy hoại những gì mình đang có.

*****

Khi Vân Tự tỉnh lại là trời đã tối đen. Ký ức trước khi ngất đi ùa về, nàng nhớ rõ ma ma nói nàng đã sinh hạ một tiểu hoàng tử.

Nhận ra điều này, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Ánh trăng mờ ảo tràn ngập nội điện. Vân Tự cảm thấy toàn thân rã rời, vừa đói vừa khát. Nàng định gọi người, nhưng vừa cử động liền nhận ra bên giường hình như có người.

Vân Tự ngẩng đầu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-257.html.]

Gương mặt mệt mỏi của nam nhân đập vào mắt nàng. Hắn dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.

Vân Tự không biết hắn đã thức bao lâu, nhưng mơ hồ đoán được trong lúc nàng hôn mê, hắn có lẽ vẫn luôn canh giữ bên cạnh.

Giống như câu hắn đã nói trước khi nàng ngủ: ta ở đây với nàng.

Ánh mắt Vân Tự ánh lên vẻ phức tạp, nàng không kìm được mà chớp mắt, nuốt xuống tiếng gọi, lặng im không gây ra tiếng động nào.

Nhưng người nọ vẫn không ngủ được lâu. Hắn bỗng nhiên cử động, nhắm mắt đưa tay sờ trán nàng.

Không biết chạm vào thứ gì, hắn đột nhiên mở mắt ra. Vân Tự chớp chớp đôi mắt chạm phải ánh mắt của hắn. Căn phòng bỗng chốc im lặng lạ thường.

Đàm Viên Sơ không dấu vết thu tay lại. Hắn không gọi người, cúi đầu nhìn nữ tử hồi lâu rồi thấp giọng hỏi:

"Tỉnh từ khi nào vậy?"

DTV

Nữ tử ngoan ngoãn đáp lời, thanh âm hơi khàn: "Cũng lâu rồi ạ."

Đáy mắt Đàm Viên Sơ tối sầm lại, trong lòng dâng lên một tia xúc động: "Sao không gọi ta dậy?"

"Muốn cho người ngủ thêm một lát, thấy người có vẻ rất mệt."

Những cảm xúc kia bỗng chốc rõ ràng, khiến hắn cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Sao nàng luôn ngoan ngoãn như vậy vào những lúc thế này, làm người ta không kìm lòng được.

Đàm Viên Sơ cúi đầu định hôn nàng, nữ tử bĩu môi vẻ mặt không tình nguyện:

"Trên người thần thiếp có mùi, khó ngửi."

Người xưa nay ít khi nói lời ngon tiếng ngọt hôm nay lại phá lệ dịu dàng: "Không có, không khó ngửi."

Hắn vẫn cúi đầu hôn nàng, dừng lại trên trán và khóe môi nàng, lưu luyến không rời. Vân Tự không kìm được mà run rẩy hàng mi, lặng im không nói.

Người nọ đã lâu không ngủ, chỉ chợp mắt được một lát nên giọng nói hơi khàn: "Có đói bụng không?"

Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn, có chút uỷ khuất: "Đói lắm, cũng mệt lắm."

Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, nhưng hàng mi thanh tú của nàng vẫn hơi cau lại, khiến người ta nhận ra nàng vẫn còn chưa thoải mái. Nhưng nàng không nói gì, dường như sợ người khác lo lắng.

Chử Án cung lập tức sáng đèn. Thức ăn được đưa vào rất nhanh, toàn là món thanh đạm, nhìn không ngon miệng chút nào. Nhưng Vân Tự không từ chối, hôm nay nàng có vẻ ngoan ngoãn lạ thường.

Đàm Viên Sơ cũng nhận ra điều này, hắn không nhịn được mà cúi đầu nhìn nàng.

Hắn hỏi: "Hôm nay sao nàng ngoan vậy?"

Nàng không trả lời mà chỉ nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo như nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng hắn, nhẹ giọng nói với vẻ chắc chắn: "Hoàng Thượng, thần thiếp không sao, người ngủ một lát đi."

Đừng lo lắng cho nàng. Nàng sẽ không biến mất.

Đàm Viên Sơ bỗng chốc cứng người.

Loading...