Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:03:33
Lượt xem: 61
Đàm Viên Sơ nhớ đến lời dặn dò của thái y, hắn hiểu ra vấn đề, bàn tay đang đặt trên eo nàng lập tức sờ xuống chân. Vân Tự khóc nức nở trong lòng hắn, Đàm Viên Sơ không khỏi nhíu mày.
"Bị chuột rút à?"
Nàng mơ màng đáp lời.
Đàm Viên Sơ ấn vào chỗ bị chuột rút, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng. Lúc đầu tiếng khóc của nàng vẫn còn vang lên, không biết bao lâu sau, cơn đau mới dần dần dịu đi. Vân Tự thở nhẹ, nửa tỉnh nửa mê trong lòng hắn. Đàm Viên Sơ không dám đánh thức nàng.
Vừa mở mắt ra, Đàm Viên Sơ không tài nào ngủ lại được. Khi trời sắp sáng, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt hắn.
Hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi thì một tiếng khóc vang vọng khắp cung. Cửa điện Chử Án cung bị gõ dồn dập từ bên ngoài, Đàm Viên Sơ nhíu mày mở mắt, giọng nói hốt hoảng của Hứa Thuận Phúc truyền đến:
"Hoàng Thượng, Khôn Ninh cung báo tin, Hoàng Hậu nương nương hộc m.á.u hôn mê!"
Hung tin như sét đánh ngang tai, Đàm Viên Sơ mở to mắt, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
Vân Tự bị đánh thức bởi tiếng động, nàng đang trong lòng Đàm Viên Sơ, nghe thấy tin này, lập tức hiểu chuyện rời khỏi lòng hắn.
Đàm Viên Sơ dừng động tác đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng.
Vân Tự vất vả ngồi dậy, chân mày khẽ chau lại, nàng ngẩng đầu nói với Đàm Viên Sơ:
"Hoàng Thượng đừng bận tâm đến thần thiếp, nương nương đột nhiên hôn mê, Khôn Ninh cung chắc chắn đang hỗn loạn, nương nương cần ngài đến đó để ổn định tình hình, thần thiếp sẽ đến sau."
Đàm Viên Sơ hiểu rõ tình hình, cũng không do dự liền lên tiếng trấn an nàng:
"Nàng không cần vội, cứ từ từ đến, ra ngoài nhớ mang theo Thu Viện và cung nhân."
Dứt lời, Đàm Viên Sơ không chậm trễ xoay người rời khỏi Chử Án cung. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Hứa Thuận Phúc, Vân Tự không khỏi thở dài.
Người bên cạnh Hoàng Thượng đã hoảng loạn như vậy, Vân Tự không dám tưởng tượng hậu cung sẽ hỗn loạn đến mức nào.
Vừa ngồi dậy, một cơn đau nhói truyền đến từ bắp đùi khiến nàng suýt nữa ngã xuống giường. Thu Viện kinh hãi kêu lên, Vân Tự ngẩng đầu nhìn nàng ấy, nhíu mày lắc đầu.
Đàm Viên Sơ vừa mới rời đi không xa, bất kỳ tiếng động nào trong điện cũng sẽ truyền đến tai hắn.
Hoàng Hậu đang nguy kịch, lúc này bất kỳ hành động nào cản trở Hoàng Thượng đều có thể trở thành điểm yếu để người khác công kích nàng.
Vân Tự cắn chặt môi, cơn đau khiến trán nàng lấm tấm mồ hôi lạnh. Nàng ấn vào chỗ bị chuột rút, cố gắng xoa bóp để cơn đau nhanh chóng qua đi, khó nhọc phân phó:
"... Thay y phục cho ta."
Thu Viện lo lắng nhìn nàng, nhưng biết không thể chậm trễ bèn cắn môi đi lấy cung trang. Cả Chử Án cung nhộn nhịp chuẩn bị. Vân Tự ngẩng đầu nhìn về phía Khôn Ninh cung, không hiểu sao trong lòng nàng dấy lên một cảm giác bất an.
Thật ra, nếu Hoàng Hậu gặp chuyện không may, đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Hiện giờ nàng đang mang thai, lại được Hoàng Thượng sủng ái, một khi Hoàng Hậu thực sự qua đời, nàng hoàn toàn có khả năng tranh giành ngôi vị ấy.
Nhưng mà...
Trong đầu Vân Tự hiện lên những kỷ niệm khi ở chung với Hoàng Hậu, nàng nhắm mắt lại, thúc giục: "Nhanh lên."
Đợi đến khi Vân Tự hồi phục, thay xong y phục, thời gian đã trôi qua gần ba mươi phút. Nàng không dám chậm trễ thêm nữa, đêm khuya đường tối, trong lòng Vân Tự lo lắng chuyện hôm nay không phải là ngoài ý muốn, nàng không dám ngồi kiệu, được Thu Viện dìu từng bước tiến về Khôn Ninh cung.
Gió lạnh gào thét, dù Vân Tự đã khoác áo choàng dày nhưng gương mặt vẫn bị gió làm cho buốt giá.
Nhưng tất cả những điều này đều không đáng sợ bằng khi bước vào Khôn Ninh cung, nàng nghe thấy một thanh âm:
"Hoàng Thượng, chính là Hi tu dung đã tẩm độc dược vào chuỗi ngọc mã não tặng cho nương nương, âm mưu hại trung cung, tội này không thể tha thứ, xin Hoàng Thượng đừng bao che cho hung thủ!"
Trong nội điện tĩnh lặng, thanh âm này như sấm sét vang lên bên tai mọi người.
Vân Tự dường như bị đóng đinh tại chỗ, vừa lúc rèm che được vén lên, mọi người nghe thấy tiếng động quay đầu lại thì nhìn thấy Hi tu dung với gương mặt tái nhợt vì gió lạnh, nàng nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt vô cảm.
Khôn Ninh cung đông nghịt người, duy chỉ không thấy Hoàng Hậu và Bách Chi, có mấy người đang quỳ trên mặt đất, bao gồm thái y và cung nhân, người vừa lên tiếng chính là Tô tiệp dư.
Vừa nhìn thấy nàng, Đàm Viên Sơ theo bản năng muốn bước tới.
Trên mặt Tô tiệp dư đầy nước mắt, như thể căm phẫn kẻ đã hãm hại Hoàng Hậu, thấy Hoàng Thượng định tiến lên, nàng ta không nhịn được nhắc nhở:
"Hoàng Thượng, nương nương vẫn còn nằm ở bên trong!"
Vân Tự đang căng thẳng thì bất ngờ bị rút gân, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất. Thu Viện kinh hãi vội vàng đỡ lấy nàng. Sắc mặt Đàm Viên Sơ đại biến, chẳng màng đến lời Tô tiệp dư, nhanh như chớp tiến lên đỡ lấy nàng trước khi ngã xuống. Hắn ôm nàng vào lòng, thanh âm đầy lo lắng và giận dữ: "Đau ở đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-237.html.]
Dựa vào lòng hắn, lông mi Vân Tự run rẩy, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi xuống. Nàng nắm chặt vạt áo hắn, tuy đau đến mặt mày trắng bệch nhưng không nói một lời, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kiên định:
"Thần thiếp không hãm hại Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng, người tin thần thiếp không?"
Nàng không phải người tốt, nhưng nàng thật sự chưa từng có ý xấu với Hoàng Hậu.
Cả đời này, người có thiện ý với nàng quá ít ỏi. Không ai biết được nàng trân trọng những thiện ý hiếm hoi ấy đến nhường nào.
Đáy mắt nàng đỏ hoe, đau đớn khiến cơ thể run lên, nhưng nàng vẫn hỏi ra câu hỏi quan trọng nhất lúc này. Đàm Viên Sơ cảm thấy tim mình đau nhói. Nữ tử trước mặt hắn không hề che giấu, nàng đã từng có ác ý với Hoàng Hậu khi nào chứ?
Ngay từ đầu, Đàm Viên Sơ chưa từng hoài nghi nàng. Sắc mặt hắn lạnh lùng mà kiên định nói:
"Trẫm tin."
Bên trong điện bỗng chốc im phăng phắc, Vân Tự cũng có chút ngỡ ngàng.
Nàng chỉ theo bản năng nắm bắt mọi cơ hội có lợi cho mình, nào ngờ Đàm Viên Sơ lại tin tưởng nàng không chút do dự.
Vân Tự cắn môi, nước mắt lưng tròng khẽ nói:
"Có người hãm hại thần thiếp."
Thu Viện ở bên cạnh khóc lóc kể lể sự vất vả của nương nương trên đường đến đây, nàng ủy khuất đến mức sắp ngất đi.
Đàm Viên Sơ vén những sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi trên trán nàng. Hứa Thuận Phúc nhanh nhạy sai người mang ghế đến. Đàm Viên Sơ đỡ nàng ngồi xuống ghế rồi mới thấp giọng trấn an:
"Trẫm biết."
"Trẫm sẽ điều tra rõ chân tướng, sẽ không để nàng chịu oan."
Tô tiệp dư không ngờ chứng cứ rõ ràng như vậy mà Hoàng Thượng lại không hề nghi ngờ Vân Tự. Nàng ta không dám tin, thất thanh la lên:
"Hoàng Thượng!"
Đàm Viên Sơ đột ngột quay đầu nhìn Tô tiệp dư. Bị ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm, Tô tiệp dư có chút sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy bụng Vân Tự nhô cao và sự che chở theo bản năng của Hoàng Thượng dành cho Vân Tự, nàng ta cảm thấy như có lửa đốt trong lòng, thiêu đốt đến tận tâm can.
Tại sao?
Nàng ta ghen tị với Vân Tự, ghen tị đến phát điên!
Hài tử của nàng ta chưa kịp chào đời, Vân Tự lại có thể mang thai an ổn.
Mọi người đều nói nàng ta được Hoàng Hậu che chở, nhưng sự thật là gì? Rõ ràng là Hoàng Hậu đang lợi dụng nàng ta! Thấy nàng ta thân tàn ma dại không còn hy vọng tranh sủng, mới tỏ ra thương hại nàng đôi chút!
Hoàng Hậu nợ nàng ta!
Nhưng Vân Tự thì sao? Vân Tự chẳng phải trả giá gì mà lại được Hoàng Hậu đối đãi khác biệt.
Nàng ta cầu xin thánh sủng mà không được, thậm chí không tiếc uống thuốc cổ truyền, chỉ mong Hoàng Thượng liếc nhìn nàng ta một cái, vậy mà Vân Tự lại dễ dàng có được.
Những gì nàng ta muốn, cuối cùng đều thuộc về Vân Tự.
Nàng ta trơ mắt nhìn tất cả sự bất công này, gần như muốn phát điên. Dù chỉ là đối xử giống nhau cũng được mà!
Nhưng chẳng có gì cả!
Tô tiệp dư siết chặt tay, thẳng lưng ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng:
"Nương nương hộc m.á.u hôn mê, thái y phát hiện độc dược trên chuỗi ngọc mã não do Hi tu dung tặng cho nương nương, chính là nguyên nhân khiến nương nương hôn mê. Chứng cứ rõ ràng như vậy, Hoàng Thượng lại bất công làm ngơ, như thế thật không minh bạch khiến người trong thiên hạ thất vọng đau lòng!"
Mọi người kinh hãi, chỉ muốn bịt tai lại.
DTV
Tô tiệp dư dám cả gan trách cứ Hoàng Thượng không minh bạch? Này chẳng khác nào chỉ thẳng mặt Hoàng Thượng mà mắng!
Nàng ta điên rồi sao?!
Vân Tự dù đang chịu đau, cũng không khỏi kinh ngạc nhìn Tô tiệp dư.
Nàng vẫn có thể giữ bình tĩnh sau khi nghe tin chuỗi ngọc mã não có độc, không phải vì nàng chắc chắn Đàm Viên Sơ sẽ tin nàng, mà vì nàng biết chỉ cần Hoàng Hậu tỉnh lại sẽ tự minh oan cho nàng.
Nhưng phản ứng của nàng dường như đã kích động Tô tiệp dư.
Vân Tự liếc nhìn sắc mặt Đàm Viên Sơ, không khỏi nuốt nước bọt.