Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:03:31
Lượt xem: 61
Cung yến năm mới trôi qua bình yên vô sự khiến Vân Tự có chút nghi ngờ, phải chăng nàng đã quá đa nghi?
Kỳ quý tần và Tô tiệp dư tuy có gặp mặt, nhưng Kỳ quý tần không hề ngốc, sao có thể chọn Tô tiệp dư làm minh hữu chứ?
Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn, Vân Tự không dám lơ là cảnh giác.
Nhưng Vân Tự cũng không quá bận tâm chuyện này. Sang năm, bụng nàng dần dần lớn lên từng ngày, không giống như trước kia chỉ cần mặc y phục rộng rãi là có thể che giấu được. Hiện tại ai cũng có thể nhìn ra nàng đang mang thai.
DTV
Khi nàng cúi đầu nhìn xuống, đã gần như không thấy mũi chân mình nữa.
Ngoài ra, còn có một việc khiến chúng phi tần trong hậu cung đều chấn động, không ai có thể làm ngơ.
Năm mới vừa khôi phục lâm triều, những lời thúc giục Hoàng Thượng tuyển tú đã ồ ạt ập đến như thủy triều. Ngay cả Vân Tự ở trong thâm cung cũng nghe thấy phong thanh.
Tuyển tú là để hoàng thất khai chi tán diệp, nhưng sau cuộc tuyển tú ba năm trước, hậu cung chẳng có thêm được vị hoàng tử nào.
Chưa lập trữ quân, ân sủng của đại hoàng tử lại có biến động, khiến các quan viên trong triều đều không khỏi d.a.o động, những lời kêu gọi tuyển tú chưa bao giờ rầm rộ như thế.
******
Một trận tuyết đầu tháng giêng phủ trắng kinh thành. Đẩy cửa sổ ra chỉ thấy một màu trắng xóa dày đặc, nhìn ra xa tất cả đều là một màu trắng tinh khôi. Hồng mai ở Từ Ninh cung nở rộ, điểm xuyết sắc hồng trên cành như là sắc màu duy nhất giữa đất trời.
Không ai nhìn thấy những đóa hồng mai ấy.
Nhưng hoa trà ở Chử Án cung thì ai cũng có thể nhìn thấy, chỉ cần đi ngang qua cũng đều trông thấy. Sắc trắng tinh khôi của cánh hoa trà hòa lẫn với màu tuyết trắng, nhìn từ xa, nhất thời khó phân biệt đâu là hoa, đâu là tuyết.
Trong Chử Án cung không đốt hương, Thu Viện thường xuyên hái những loài hoa khác nhau để trang trí cung điện, duy chỉ có hoa trà là nàng ấy chưa từng hái.
Giờ Thìn đã quá nửa, trong màn giường truyền đến tiếng động, Thu Viện bước tới vén màn. Từ khi nương nương mang thai, việc đứng dậy trở nên khó khăn, cung nhân trong Chử Án cung đều tận tâm hầu hạ.
Vân Tự đang mơ màng, cánh tay vươn ra khỏi chăn thì bị không khí lạnh lẽo làm cho run lên, nàng lập tức tỉnh táo: "Sao lại lạnh như vậy?"
Thu Viện đáp: "Bên ngoài đang có tuyết rơi ạ."
Nghe vậy, Vân Tự quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một màu trắng xóa, cành cây phủ đầy tuyết bạc. Cung nhân đang vất vả quét dọn một con đường nhỏ. Vân Tự ngẩng đầu nhìn Thu Viện với ánh mắt dò hỏi.
Thu Viện hiểu ý: Nương nương yên tâm, nô tỳ đã sai người đến Khôn Ninh cung xin nghỉ rồi ạ."
Tuyết rơi đường trơn trượt, không cần nương nương phân phó, Thu Viện cũng biết trong tình huống này tốt nhất nương nương không nên ra ngoài.
Nghỉ ngơi thêm một lát, Vân Tự mới xuống giường. Đợi nàng rửa mặt chải đầu xong, Tùng Phúc mới vào báo thức ăn sáng đã được dọn xong.
Khi dùng bữa sáng, Vân Tự thấy Tùng Phúc có vẻ muốn nói lại thôi, nàng tò mò hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Tùng Phúc cung kính đáp: "Hôm nay sau khi thỉnh an xong, Tô tiệp dư đã ở lại Khôn Ninh cung thêm nửa canh giờ ạ."
Lợi ích tương phản, Tùng Phúc không thích Tô tiệp dư, hắn phản cảm với việc Tô tiệp dư ra sức lấy lòng Hoàng Hậu, nhưng cũng chẳng làm gì được.
Vân Tự nuốt xuống miếng cháo trong miệng.
Tùng Phúc nhíu mày tiếp tục nói: "Bên Trung Tỉnh điện cũng không dám có động tĩnh gì nữa."
Vân Tự đặt bát xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy thì cứ mặc kệ nàng ta, đừng làm gì cả."
Tránh để lộ bản thân.
Tùng Phúc cung kính đáp lời.
Mất ba ngày tuyết mới tan hết. Ba ngày đó Vân Tự không ra khỏi cửa, mãi đến khi trời quang mây tạnh, nàng mới tiếp tục đến Khôn Ninh cung thỉnh an.
Ngày hai mươi tám tháng giêng là sinh thần của Hoàng Hậu nương nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-236.html.]
Chúng phi tần trong cung đều thích tổ chức yến tiệc sinh thần linh đình, duy chỉ có sinh thần của Hoàng Hậu nương nương năm nào cũng lặng lẽ trôi qua. Nàng ấy chỉ nói cung yến năm mới vừa kết thúc, không nên lãng phí tiền bạc.
Vân Tự đã chọn được quà sinh thần cho Hoàng Hậu, đó là một chuỗi ngọc mã não. Nàng xin Đàm Viên Sơ những viên mã não, lúc rảnh rỗi thì tự tay xâu chúng lại với nhau. Dưới ánh mặt trời ấm áp, chuỗi ngọc mã não ánh lên sắc đỏ tươi.
Cảm xúc của Vân Tự đối với Hoàng Hậu thật ra rất phức tạp, nhưng không thể phủ nhận trong lòng nàng có chút biết ơn Hoàng Hậu.
Biết ơn Hoàng Hậu nương nương đã không tiếc công sức dạy dỗ nàng, từ cung vụ, nội trợ đến cách ứng xử với Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đều không hề giấu giếm, dường như chỉ cần nàng muốn học, Hoàng Hậu sẽ dạy nàng tất cả những gì nàng ấy biết.
Nhìn thì có vẻ là những điều nhỏ nhặt, nhưng Vân Tự biết rõ, đây là một ân tình rất lớn trong chốn cung đình lòng người khó dò này, tâm trạng Vân Tự không khỏi phức tạp.
Vân Tự mang theo quà đến Khôn Ninh cung, không chỉ có nàng mà tất cả chúng phi tần đều như vậy. Những món quà lần lượt được dâng lên, Vân Tự nhìn Hoàng Hậu, cảm thấy có điểm khác lạ.
Không biết có phải nàng ảo giác hay không, sao sắc mặt nương nương lại kém như vậy?
Vân Tự bỗng nhớ đến việc Hoàng Hậu từng nói sức khỏe nàng ấy không tốt. Vân Tự liếc nhìn lớp tuyết vừa tan bên ngoài, chẳng lẽ là nàng ấy bị nhiễm lạnh khi tuyết rơi?
Vân Tự có chút lo lắng nhưng thấy Hoàng Hậu vẫn bình tĩnh như thường, nàng liền gạt bỏ nghi ngờ.
Vân Tự muốn nhắc nhở Hoàng Hậu mời thái y đến xem, nhưng ánh mắt nàng lướt qua Tô tiệp dư, thấy nàng ta dường như đang dán mắt vào Hoàng Hậu, nàng bỗng im lặng. Vân Tự nhớ rõ Hoàng hậu không muốn người khác biết sức khỏe nàng ấy có vấn đề.
Tháng giêng sắp kết thúc, những lời bàn tán về việc tuyển tú ngày càng rầm rộ lan truyền đến tận hậu cung.
Tuyết vừa tan, Vân Tự không dám ngồi kiệu, nàng cùng Thu Viện đi bộ về Chử Án cung.
Trên đường đi, Vân Tự gặp Khâu bảo lâm.
Khâu bảo lâm hành lễ, sắc mặt nàng ta bình thản đi sóng vai cùng Vân Tự:
"Nương nương đã nghe nói chuyện tuyển tú chưa?"
Vân Tự khẽ gật đầu, ba năm tuyển tú một lần là lệ thường, Vân Tự đã chuẩn bị tâm lý từ trước, không cảm thấy có gì đặc biệt nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút lo lắng.
...... Dường như nàng mang thai không đúng lúc.
Khâu bảo lâm quan sát sắc mặt Vân Tự, thấy nàng không hề thất ý, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra. Quan hệ giữa nàng ta và Hi tu dung không thể nói là tốt hay không tốt, chỉ có thể nói là hiểu nhau mà không nói ra. Khâu bảo lâm tự nhiên không hy vọng Hi tu dung sẽ mất đi sự bình tĩnh.
"Hiện giờ điều quan trọng nhất đối với nương nương chính là hoàng tử trong bụng," Khâu bảo lâm bỗng hạ giọng, "Không thể chậm trễ thêm được nữa."
Dựa theo cuộc tuyển tú năm ngoái, khoảng tháng ba thánh chỉ sẽ được ban bố thiên hạ, đợi đến khi mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, các tú nữ tiến cung cũng phải đến tháng sáu. Sau đó lại trải qua sơ tuyển, điện tuyển và một loạt quy trình khác, cuối cùng khi vị phân được xác định, cũng đã là tháng bảy.
Khâu bảo lâm liếc nhìn bụng Vân Tự đang dần nhô lên.
Đến lúc đó, nương nương đã bình an sinh hạ hoàng tử, dựa vào sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho nương nương và hoàng tử, căn bản không cần lo lắng các phi tần mới tiến cung sẽ tranh giành ân sủng.
Vân Tự hiểu ra ý của nàng ta, có chút kinh ngạc. Thật ra nàng chưa từng tính toán kỹ ngày sinh, cũng chưa từng liên hệ việc này với cuộc tuyển tú, không ngờ Khâu bảo lâm lại nghĩ đến điều này.
Vân Tự tiếp nhận hảo ý của nàng ta, nhẹ giọng nói:
"Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không vì chuyện nhỏ mà đánh mất đại cục."
*****
Giữa tháng hai, Đàm Viên Sơ đến Chử Án cung ngày càng thường xuyên, khiến Vân Tự và mọi người trong hậu cung đều thấy quen mắt. Vân Tự cũng không còn lo lắng như lúc ban đầu nữa.
Một đêm nọ, Vân Tự bỗng bị chuột rút đánh thức, sắc mặt nàng trắng bệch, đau đớn mở mắt ra. Chân nàng co quắp, không nhịn được túm lấy người bên cạnh thều thào:
"Hoàng Thượng..."
Ban đêm nàng thường hay khát nước, nhưng việc đứng dậy lại khó khăn. Trước khi ngủ, Đàm Viên Sơ đã đặt sẵn nước trà trên bàn, hắn cũng không dám ngủ say, chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ là lập tức tỉnh giấc.
Đàm Viên Sơ ngồi dậy, khẽ hỏi:
"Sao vậy?"
Vân Tự nhăn mặt vì đau, nàng hít một hơi: "Chân... đau..."