Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 235
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:03:29
Lượt xem: 55
Trước khi mọi người rời đi, Hoàng Hậu cuối cùng cũng không kìm nén được cơn ho khan trong cổ họng, sắc mặt có chút tái nhợt. Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, nàng ấy khẽ khom người hành lễ với Đàm Viên Sơ:
"Hoàng Thượng, thần thiếp cảm thấy không khỏe, hôm nay e là không thể hầu hạ Hoàng Thượng."
Đàm Viên Sơ nhíu mày, không chút do dự: "Sức khỏe của nàng quan trọng hơn, trẫm sẽ cho Hứa Thuận Phúc đi mời thái y."
Hoàng Hậu khom người tạ ơn rồi mang theo Bách Chi xoay người rời đi.
DTV
Chúng phi tần xung quanh không khỏi xôn xao, những người táo bạo thậm chí còn nhìn thẳng vào Hoàng Thượng với ánh mắt ẩn chứa tình ý.
Vân Tự không thể thị tẩm, nàng cũng chẳng muốn tranh giành với những người khác trong hoàn cảnh này. Nàng đang định cáo lui thì bị Đàm Viên Sơ nắm lấy tay, trước mặt mọi người hắn thản nhiên nói:
"Trẫm đưa nàng về."
Vân Tự sẽ không mắc bẫy lần thứ hai.
Nàng do dự nhìn Đàm Viên Sơ, nàng đang mang thai mà lại chiếm mất cơ hội thị tẩm của người khác vào lúc này, có phải là không tốt lắm không?
Thật ra, lúc này Đàm Viên Sơ không nghĩ nhiều như vậy, nàng là người của hắn, hắn phải đưa nàng về an toàn.
Hoàng Hậu thì không tính, dù sao quy củ cũng đã rõ ràng, nhưng hiện giờ không có Hoàng Hậu, hắn không thể để mặc nàng một mình hồi cung trong khi hắn lại đưa người khác về.
Chúng phi tần xung quanh bỗng im bặt.
Loan giá đã được chuẩn bị sẵn sàng, Đàm Viên Sơ không cho nàng thời gian do dự, trực tiếp kéo nàng rời đi.
Trước Thái Hòa điện là một mảnh tĩnh lặng, chư vị phi tần cung kính hành lễ tiễn loan giá. Đợi đến khi loan giá đã đi xa, trong đám người an tĩnh bỗng có người ngơ ngác hỏi:
"Kể từ khi Hi tu dung mang thai, đây là đêm thứ mấy Hoàng Thượng ở Chử Án cung?"
Không ai có thể trả lời nàng ta.
Mặc dù khi Hi tu dung tự thỉnh bế cung tĩnh dưỡng, Hoàng Thượng vẫn thường xuyên đến Chử Án cung thăm nom, nhưng có ai đếm được bao nhiêu lần đâu.
Mọi người im lặng giải tán.
*****
Cùng lúc đó, Hoàng Hậu đã về đến Khôn Ninh cung.
Bách Chi vội vàng sai người đi sắc thuốc, nàng ấy cúi gằm mặt hồi lâu không hề ngẩng lên.
Sự im lặng của Bách Chi khiến Hoàng Hậu có chút không quen, nàng ấy thở dài ngẩng đầu hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Bách Chi lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào: "Nô tỳ không hiểu..."
Không hiểu tại sao nương nương là trung cung lại phải nhường nhịn người khác?
Không hiểu tại sao nương nương tốt như vậy, mà Hoàng Thượng lại không nhìn thấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-235.html.]
Rõ ràng nương nương mới là chính thê được Hoàng Thượng cưới hỏi đàng hoàng.
Nghe những lời trẻ con của nàng ấy, Hoàng Hậu không nhịn được bật cười, vừa cười vừa ho nhẹ, khẽ nói: "Sao lại ngốc như vậy?"
Nàng và Hoàng Thượng là do tiên đế ban hôn.
Trước khi được ban hôn, nàng và Hoàng Thượng chỉ gặp nhau có hai lần, làm sao có tình cảm sâu đậm được?
Trước khi nàng thành thân với Hoàng Thượng, ngài ấy đã có trắc phi. Việc Hoàng Thượng không để trắc phi sinh hạ trưởng tử trước khi nàng nhập phủ đã là phá lệ tôn trọng nàng rồi.
Sau khi thành thân, Hoàng Thượng giao toàn bộ việc hậu viện cho nàng, chưa từng hoài nghi nàng một chút nào, Hoàng Thượng đối với nàng đã là hết lòng hết dạ.
Chỉ là ngài ấy không yêu nàng mà thôi.
Như vậy thì có gì sai?
Chẳng lẽ nàng phải một lòng mong muốn có được tình yêu của Hoàng Thượng?
Ngài ấy cho nàng sự tôn trọng và quyền lực, cho nàng địa vị cao quý và giàu sang, nàng thay ngài ấy quản lý hậu cung, vị trí mà biết bao người mơ ước nàng đã ngồi vững vàng suốt mấy năm. Cho dù nàng nhiều năm chưa sinh hạ đích hoàng tử, nhưng Hoàng Thượng cũng chưa từng có ý định để người khác thay thế vị trí của nàng.
Hoàng Hậu lắc đầu: "Cả đời bổn cung, được cha mẹ yêu thương, phu quân kính trọng, vinh hoa phú quý đều có đủ, đại thù cũng đã được báo, so với người khác, cả đời bổn cung có thể nói là thuận buồm xuôi gió."
Trong hậu cung này, thậm chí cả trong những gia tộc giàu có quyền quý, chẳng lẽ thiếu những người đau khổ sao?
Hoàng Hậu ôn tồn nói: "Bách Chi, làm người không thể quá tham lam, phải không?"
Nước mắt Bách Chi tuôn rơi, nương nương nói làm người không thể quá tham lam, nhưng phần lớn con người trên thế gian này đều tham lam.
Nàng ấy vừa khóc vừa lắc đầu, nhưng lại không nói nên lời phản bác nương nương.
Một lúc lâu sau Bách Chi mới nói: "Vậy thì người cũng không cần nhường cả cơ hội thị tẩm."
Nghe Bách Chi nói vậy, Hoàng Hậu có chút ngẩn ngơ, nàng ấy quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài là một màn đêm đen kịt, thanh âm nàng ấy có chút xa xăm:
"Bách Chi, ngươi có biết không, hôm nay nhìn thấy Hoàng Thượng và Hi tu dung đứng cạnh nhau, bổn cung lại cảm thấy có chút an tâm."
Bách Chi ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Hoàng Hậu ho nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại khẽ nói: "Bách Chi, bổn cung có lỗi với Hoàng Thượng."
Năm đó nàng sinh non tổn hại đến sức khỏe, vẫn luôn không thể sinh hạ đích hoàng tử cho hoàng thất. Nàng biết rõ Hoàng Thượng mong muốn có đích hoàng tử, nhưng lại không muốn Đức phi đắc thế, nên vẫn luôn giấu giếm tình trạng của mình, khiến Hoàng thượng luôn ôm hy vọng.
Sức khỏe nàng không tốt, tâm thần cũng hao tổn không ít, đối với chúng phi tần trong hậu cung, nàng chỉ thưởng phạt theo ý Hoàng Thượng, chẳng phải cũng là một kiểu thờ ơ sao?
Nỗi áy náy cứ đeo bám nàng khiến nàng gần như không thở nổi, hiện giờ Hoàng Thượng đã bớt chấp niệm với đích hoàng tử, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Hậu hít sâu một hơi, nàng ấy không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, ngẩng mắt lên hỏi Bách Chi:
"Thuốc sắc xong chưa? Bổn cung cảm thấy hơi khó chịu."
Thanh âm của nàng ấy bình thản, nhưng Bách Chi lại không kìm được nước mắt.