Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:03:25
Lượt xem: 66
Nàng thích màu đỏ lại thiên vị hoa trà, nhưng vì khúc mắc trong lòng nên nàng cảm thấy hoa trà trắng tinh khiết hơn.
Cho đến hôm nay, Vân Tự ngơ ngẩn nhìn đóa hoa trà đỏ trên trán, mới kinh ngạc nhận ra một số chuyện đã qua từ lâu.
Hắn biết rõ quá khứ của nàng nhưng chưa từng hỏi chi tiết, cũng không ép buộc nàng phải yêu thích bất kỳ màu sắc nào. Hắn an ủi nàng âm thầm, lặng lẽ, cho đến hôm nay Vân Tự mới mơ hồ nhận ra chút dấu vết.
Nàng yên lặng hồi lâu khiến người nào đó thấy không tự nhiên, bèn mấp máy môi hỏi: "Khó nhìn lắm sao?"
Vân Tự bỗng nhiên hoàn hồn, nàng ngước đôi mắt hạnh lên nhìn nam tử qua gương đồng, lắc đầu: "Không có, thần thiếp rất thích."
Nam tử khôi phục vẻ mặt như thường, dịu dàng đặt tay lên vai nàng.
Vân Tự khẽ mím môi, liếc nhìn đồng hồ cát trong điện, bỗng giật mình nhận ra thời gian trôi qua đã lâu. Nàng kìm nén cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ: "Sắp đến giờ dự cung yến rồi, người có phải nên đi đón Hoàng Hậu nương nương không?"
Đàm Viên Sơ chờ đến tận lúc này mới thong thả nói: "Hoàng Hậu chắc sẽ cùng mẫu hậu đến Thái Hòa điện trước, không cần ta đi đón. Nhưng nàng đang mang thai đi một mình không tiện."
Vân Tự ngạc nhiên. Nàng có đầy cung nhân, sao lại thành đi một mình?
Vân Tự liếc nhìn hoa điền trên trán mình trong gương, cuối cùng cũng không nói gì. Hắn muốn cùng nàng đến Thái Hòa điện, đó là vinh hạnh mà người khác cầu còn không được, nàng không có lý do gì để từ chối.
Còn chuyện gây chú ý ư? Cho dù hôm nay Đàm Viên Sơ không đợi nàng, những người khác sẽ bỏ qua cho nàng sao? Sẽ không, vậy thì nàng không cần phải đẩy Đàm Viên Sơ ra xa.
*****
Trong Thái Hòa điện, mọi người đã đến đông đủ. Đúng như lời Đàm Viên Sơ, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Hậu nương nương đến Thái Hòa điện trước, đi cùng còn có Tĩnh phi nương nương.
Có người nhìn về phía cửa điện trống trải, trong điện chỉ còn Hoàng Thượng và Hi tu dung chưa đến.
Họ đã nghe tin Hoàng Thượng đến Chử Án cung từ ban trưa đến giờ vẫn chưa quay lại, không khỏi mím môi, trong lòng có chút thất vọng.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ cùng Hi tu dung đến đây?
Có người cho là không thể, có người lại cảm thấy không có gì là không thể.
Kỳ quý tần cũng ngơ ngẩn nhìn về phía cửa điện. Khi nàng ta được mọi người xưng tụng là sủng ái nhất hậu cung, Hoàng Thượng cũng chưa từng đích thân đến đón nàng ta trong các cung yến. Hắn luôn là người đến cuối cùng, cũng chưa từng cho ai đặc ân như vậy.
Bên ngoài điện vang lên tiếng thông truyền, mọi người đứng dậy, nhìn thấy loan giá dừng lại trước cửa điện.
Nam nhân bước xuống loan giá rồi xoay người đỡ nữ tử. Rèm được vén lên để lộ ra một bàn tay trắng nõn được nam nhân nắm chặt.
Khi rèm được vén lên hoàn toàn, mọi người mới nhìn thấy dung mạo của nữ tử. Nàng mặc áo choàng, khẽ cúi đầu, chỉ lộ ra một đoạn cằm trắng nõn. Khi nàng ngẩng đầu lên, mọi người mới thấy nàng mày ngài mắt phượng, ánh nắng chiếu vào như phủ lên một tầng ánh sáng khó tả, khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Đợi hai người vào trong điện, mọi người mới hoàn hồn, trong mắt vẫn còn lưu luyến vẻ kinh diễm.
Một số quan viên từng nghe nói Hi tu dung được sủng ái nhưng không rõ nguyên nhân, đến hôm nay mới hiểu ra.
Nhưng cũng có người cảm thấy hoang mang.
Vừa vào trong điện, Vân Tự liền rút tay khỏi tay Đàm Viên Sơ, không dám sóng vai cùng hắn. Khi Hoàng Hậu nương nương cùng chúng phi tần hành lễ với hắn, nàng cũng nghiêng người sang một bên, không hề vượt quá giới hạn.
Đàm Viên Sơ thản nhiên liếc nhìn nàng rồi thu hồi tầm mắt, gật đầu với mọi người: "Miễn lễ."
Lúc này, Vân Tự mới hành lễ với Hoàng Hậu và Thái Hậu. Hoàng hậu đỡ nàng dậy: "Ngươi đang mang thai, ta đã nói không cần đa lễ mà?"
Vân Tự có chút ngượng ngùng: "Là thần thiếp nhất thời quên mất."
Nàng quay sang nhìn Thái Hậu, thấy bà đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
Vân Tự khó hiểu, nàng sờ sờ mặt len lén nhìn Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ cũng có chút bất ngờ, hắn như không có gì mà hỏi: "Mẫu hậu đang nhìn gì vậy? Nàng ấy nhát gan, đừng dọa nàng ấy."
Lời hắn vừa dứt, chúng phi tần xung quanh đều bật cười. Tuy không có oán hận gì với Hi tu dung, nhưng họ không khỏi cảm thấy Hoàng Thượng đang nói dối.
Nếu Hi tu dung mà nhát gan thì nàng đã không thể từ một tiểu cung nữ leo lên đến vị trí ngày hôm nay.
Trong số chúng phi tần ở đây, chỉ có Tĩnh phi hiểu rõ Thái Hậu đang nghĩ gì khi nhìn thấy vẻ mặt của bà.
Thái Hậu là cô mẫu của nàng ấy, nhưng sau khi cha nàng ấy tục huyền cũng có con cái khác, vậy tại sao Thái hậu lại thương xót nàng ấy?
Bởi vì Thái Hậu và mẫu thân nàng ấy từng là khuê mật.
Nói đúng hơn, Thái Hậu và dì nàng ấy mới là khuê mật. Cũng vì vậy, sau khi mẫu thân nàng ấy gả vào Cố phủ, Thái Hậu và mẫu thân nàng ấy mới có thể thân thiết với nhau, cho đến khi Thái Hậu tiến cung tham gia tuyển tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-233.html.]
Nàng ấy được hưởng lợi rất nhiều từ dì mình.
Thái Hậu hít sâu một hơi nắm chặt chuỗi hạt. Năm đó Vệ thị phạm sai lầm, đúng lúc bà vì nhi tử bị đưa đi mà đang giận tiên đế. Khi bà ra khỏi Chử Án cung, kết cục của Vệ thị đã được định đoạt, khuê mật của bà cũng qua đời không rõ nguyên nhân.
Hai mươi năm sau, bà oán trách huynh trưởng tuyệt tình, thân phận của bà cũng không cần phải kiêng dè lời ra tiếng vào nữa.
Dung nhi là đích nữ của huynh trưởng, cũng là huyết mạch duy nhất còn sót lại của người bạn tốt. Hai lý do đó khiến bà dành cho Dung nhi một phần tình cảm đặc biệt.
Vì vậy mới có Tĩnh phi tiến cung.
Thái Hậu biết đến sự tồn tại của Hi tu dung, nhưng chưa từng gặp nàng, cho đến hôm nay...
Thái Hậu hít sâu một hơi, vẫy tay với Vân Tự: "Hi tu dung đúng không? Lại đây, đến chỗ ai gia."
Vân Tự có chút kinh ngạc. Đàm Viên Sơ cũng nhìn Thái hậu trầm ngâm, một lát sau mới nói: "Thêm chỗ cho Hi tu dung."
Vốn dĩ chỗ của Vân Tự được sắp xếp bên trái Đàm Viên Sơ, nhưng Thái Hậu muốn nói chuyện với Vân Tự nên phải thêm một chỗ ngồi bên cạnh bà. Vân Tự có chút căng thẳng bất an khi ngồi xuống.
Cũng khó trách nàng căng thẳng. Thái hậu trước nay không quản chuyện hậu cung, phi tần thường gặp bà nhất chỉ có Tĩnh phi nương nương, cũng chưa từng thấy bà đối xử đặc biệt với ai, Vân Tự là người đầu tiên.
DTV
Nghĩ đến Tĩnh phi, Vân Tự bỗng nhiên hiểu ra điều gì, liền len lén nhìn sang nàng ấy.
Tĩnh phi đang nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp khẽ gật đầu với nàng.
Vân Tự nuốt nước bọt, trong lòng có chút mờ mịt.
Rốt cuộc khi xưa mẫu thân là nhân vật như thế nào ở kinh thành mà gần hai mươi năm sau vẫn có nhiều người nhớ đến bà như vậy?
Khay thức ăn được dọn đến trước mặt Vân Tự, món nào cũng được chế biến tinh xảo.
Thái Hậu nắm chặt chuỗi hạt, hồi lâu sau mới hỏi: "Ngươi tiến cung mấy năm rồi?"
Thái Hậu biết Hi tu dung từng chỉ là một cung nữ. Bà bỗng cảm thấy khó hiểu, nếu khuê mật của bà còn sống, sao nữ nhi của nàng ấy lại phải vào cung làm cung nữ?
Người đó luôn có chủ kiến, ở đâu cũng có thể sống thoải mái như cá gặp nước.
Vân Tự ngồi ngay ngắn, thành thật trả lời: "Thần thiếp vào cung năm thứ hai sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, đến nay đã bốn năm."
Thái Hậu theo bản năng muốn hỏi: "Mẫu thân ngươi..."
Nói được một nửa bà chợt ý thức được điều gì đó, định thu hồi lại, nhưng Vân Tự dường như đã đoán được bà muốn hỏi gì. Nàng im lặng một lát rồi nhẹ giọng đáp: "Khi thần thiếp còn nhỏ, mẫu thân đã qua đời vì bệnh."
Qua đời vì bệnh.
Thái Hậu không biết kết quả này là tốt hay xấu.
Thái Hậu nhận ra hoàng nhi thỉnh thoảng lại nhìn sang, vẻ xúc động khi gặp lại huyết mạch của khuê mật cuối cùng cũng rút đi, lý trí dần khôi phục. Bà nhìn Vân Tự, nhưng dường như lại đang nhìn một người khác.
Đúng là nữ nhi của nàng ấy, giống như được khắc ra từ một khuôn.
Nhưng tính cách lại không giống nhau. Nữ tử trước mắt nội liễm hơn bạn tốt trong ký ức của bà rất nhiều. Thái Hậu không thấy bất ngờ, so với bạn bà sống trong nhung lụa từ nhỏ, nữ tử này đã phải chịu nhiều khổ sở hơn, không thể không nội liễm.
Nhưng có một điểm, nàng và bạn bà rất giống nhau - đều được người khác yêu mến.
Vân Tự có chút bồn chồn. Nàng yêu quý mẫu thân, nhưng không thể không thừa nhận, ký ức về mẫu thân đã phai nhạt rất nhiều.
Có lẽ vì quá xa xôi, mẫu thân chưa từng kể cho nàng nghe chuyện cũ, điều duy nhất bà mong mỏi là nàng có thể sống tốt.
Vân Tự khẽ mím môi.
Thực ra nàng không muốn nói nhiều về mẫu thân với người khác. Phụ mẫu luôn là vùng đất thiêng liêng trong lòng nàng.
Hơn nữa, người mà họ miêu tả có vẻ rất khác với mẫu thân trong ký ức của nàng. Nàng chưa từng thấy khía cạnh rực rỡ của mẫu thân, điều đó khiến nàng không khỏi tiếc nuối.
Hình như có người nhận ra nàng không thoải mái, giọng nói trầm ổn vang lên: "Mẫu hậu, chỗ ngồi bên cạnh nhi thần đã trống rất lâu rồi. Mẫu hậu nói chuyện vui vẻ bên đó, còn nhi thần lại cô đơn một mình, mẫu hậu cũng nên thương nhi thần một chút chứ."
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt có chút hờ hững, nhưng ai cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Vừa không đứng đắn lại vừa không che giấu ý muốn Thái Hậu trả người lại cho hắn.
Vân Tự bỗng nhiên đỏ mặt.