Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:03:18
Lượt xem: 69
Tô tiệp dư bị cấm túc, nàng ta tức giận, khi ra khỏi Khôn Ninh cung liền lạnh mặt.
Kỳ quý tần nghe vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.
Ngay cả khi nàng ta còn là Dung chiêu nghi, đối với Hoàng Hậu nương nương cũng vô cùng cung kính không dám có chút sơ suất, rốt cuộc là ai cho Tô tiệp dư lá gan đó?
Nghĩ đến việc trước đây Hoàng Hậu nương nương luôn âm thầm bao che cho Tô tiệp dư. Kỳ quý tần không khỏi cảm thấy châm chọc: "Thật là lon gạo ân, gánh gạo thù.” (1)
(1): cho một lon gạo cũng là ân nghĩa, nhưng cũng có thể vì gánh gạo mà gây ra hận thù.
Kỳ quý tần lười để ý đến Tô tiệp dư, cũng không quan tâm đến chuyện Tô tiệp dư bị cấm túc, nàng ta an phận một thời gian cũng không phải chuyện xấu.
*****
Trong Khôn Ninh cung.
Bách Chi tức giận đến mức không nói nên lời, nàng ấy bực bội nói: "Tô tiệp dư này thật sự không biết điều!"
Trong hậu cung này, phi tần được sủng ái nhiều vô số kể, nào ai dám ở Khôn Ninh cung tỏ thái độ bất mãn? Thế mà Tô tiệp dư khi rời đi lại dám biểu hiện rõ sự bất bình với nương nương. Thật đáng chê cười! Nàng ta có tư cách gì mà bất mãn với nương nương chứ? Nếu không nhờ nương nương, nàng ta làm sao có thể ngồi vào vị trí tiệp dư ngày hôm nay?
Hoàng Hậu không để tâm đến sự oán giận của Tô tiệp dư, nhưng đáy lòng lại không khỏi suy tư. Nàng ấy cau mày căn dặn: "Cử người theo dõi Tô tiệp dư."
Người khác có lẽ không nhận ra điều gì, nhưng Hoàng Hậu lại hiểu rõ Mạnh tu dung. Nàng ta không phải kẻ đắc thế khinh người, nếu không Hoàng Thượng cũng chẳng giao tiểu công chúa cho nàng ta nuôi nấng.
Vậy mà hôm nay khi đối mặt với Tô tiệp dư, biết rõ Hoàng Hậu chiếu cố Tô tiệp dư nhưng Mạnh tu dung vẫn cố tình nhằm vào nàng ta. Còn Tô tiệp dư, e rằng đến giờ vẫn cho rằng sự va chạm ban đầu chỉ là ngoài ý muốn.
Hoàng Hậu có chút đau đầu. Ban đầu nàng ấy chọn lợi dụng Tô tiệp dư một phần vì gia thế, một phần vì thấy nàng ta không thông minh cũng chẳng đến nỗi quá xấu xa. Ai ngờ một phen sinh non chẳng những không khiến nàng ta khôn lên, ngược lại còn đánh mất chút ít ưu điểm còn sót lại.
Nhớ đến cuộc gặp gỡ giữa Tô tiệp dư và Kỳ quý tần hôm qua, Hoàng Hậu khẽ thở dài.
Bách Chi có chút khó chịu: "Nương nương, chúng ta cứ để mặc nàng ta tự sinh tự diệt có được không? Nô tỳ thấy nàng ta chẳng những không biết ơn nương nương, ngược lại còn oán trách."
Hoàng hậu nhắm mắt lại, thanh âm lộ vẻ mệt mỏi: "Dù bổn cung có che chở nàng ta, thì cũng có thể che chở được bao lâu?"
Cái gọi là che chở Tô tiệp dư, ngay từ đầu cũng chỉ là để Hoàng Hậu thấy lòng thanh thản hơn đôi chút. Gả vào vương phủ mười hai năm, giờ đây khi soi gương, nàng ấy luôn cảm thấy người trong gương có phần xa lạ. Nàng ấy không muốn cuối cùng lại trở thành một người mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra.
Bách Chi nghẹn lời. Nàng ấy cắn môi, đáy mắt thoáng nét đau lòng. Ai rồi cũng thay đổi. Nàng ấy vẫn còn nhớ rõ khi nương nương mới gả vào vương phủ, Đức phi khi ấy cũng không phải là người xấu.
Lúc đó, ả sẽ vì điểm tâm ngon mà lén nhìn nương nương, sẽ vì quản lý hậu trạch khó khăn mà nhăn mày thở dài, sẽ lo lắng đến mức thở ngắn than dài khi nương nương sinh bệnh. Nếu không phải vậy thì sao nương nương lại tin tưởng ả đến mức khi mang thai cũng không hề đề phòng Đức phi?
Nhưng rồi ngày qua ngày, cô nương ngây thơ ngày nào dần trở nên an tĩnh ôn hòa, Bách Chi gần như chẳng thể nào nhớ nổi dáng vẻ ban đầu của Đức phi nữa.
Bách Chi từ bỏ mọi ý định khuyên giải nương nương. Bất luận nương nương làm gì, nàng ấy chỉ mong nương nương có thể làm theo ý mình.
*****
Mười ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nhưng với một số người, mười ngày ấy quả thực dài như cả năm trời.
Tùng Phúc từng nói, làm cung nhân cho Tô tiệp dư chắc sẽ buồn c.h.ế.t mất. Quả nhiên không sai, Bạch Thược buồn đến mức chẳng thể nào chợp mắt.
Theo cung quy, chủ tử chỉ cần an phận ở trong cung mười ngày là được. Đáng tiếc, chủ tử lại cảm thấy bất bình. Nỗi bất mãn của chủ tử chỉ có thể trút bên trong cung, chẳng thể nào truyền ra ngoài Thanh Ngọc uyển.
Điều khiến Bạch Thược buồn phiền nhất là than trong cung ngày càng ít, mà Trung Tỉnh điện lại chẳng đưa thêm than mới tới.
Trong Thanh Ngọc uyển chỉ có một chậu than, tuy trong điện có chút ấm áp nhưng cũng chẳng đáng là bao. Bạch Thược rụt đôi tay trong tay áo vẫn cảm thấy lạnh. Gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, Tô tiệp dư nhịn không được hắt hơi một cái. Dù đã khoác áo choàng nhưng người vẫn run lên. Nàng ta nhíu mày hỏi Bạch Thược:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-229.html.]
"Sao lại lạnh thế này? Than đâu? Thêm hai chậu nữa."
Bạch Thược há miệng định nói lại thôi. Tô tiệp dư không hài lòng với vẻ ấp úng của Bạch Thược bèn nhíu mày. Nhưng Bạch Thược là người đi theo nàng ta từ nhỏ, tình nghĩa khác biệt, nên nàng ta cũng không nỡ trách mắng, chỉ cảm thấy phiền muộn vì bị cấm túc: "Có chuyện gì thì cứ nói."
Bên trong điện, đồ trang trí bằng ngọc tinh xảo, ai nhìn vào Thanh Ngọc uyển cũng sẽ nghĩ chủ nhân nơi này được sủng ái. Nhưng Bạch Thược lại thấy chua xót. Nàng ta cúi đầu nói: "Chủ tử... than trong cung không còn nhiều nữa ạ."
Câu này nói ra thật khó khăn, nhưng nói xong Bạch Thược lại cảm thấy nhẹ nhõm, không cần phải giữ kín trong lòng nữa.
DTV
Sắc mặt Tô tiệp dư chợt biến đổi: "Không còn than, là có ý gì?"
Lời khó nói nhất đã nói ra rồi, những lời tiếp theo cũng không còn khó mở miệng nữa. Bạch Thược nhỏ giọng: "Ngày thường Trung Tỉnh điện ba ngày sẽ đưa than tới một lần, nhưng lần trước đưa than đến giờ đã gần năm ngày rồi, than trong điện chỉ đủ dùng thêm một hai ngày nữa thôi ạ."
Đó là còn phải tiết kiệm lắm mới dùng được thêm hai ngày.
Tô tiệp dư liếc nhìn đôi tay lạnh cóng của Bạch Thược, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Bạch Thược đi theo nàng ta từ nhỏ, thứ tốt gì chưa từng thấy qua? Nói khó nghe một chút, Bạch Thược được nàng ta nuôi nấng còn kiều diễm hơn cả tiểu thư khuê các. Bạch Thược không chịu được lạnh, mỗi khi vào đông đều phải sưởi than, nếu không đôi tay sẽ bị lạnh đến sưng đỏ.
Nhìn thấy tình trạng của Bạch Thược, Tô tiệp dư bỗng nhiên ý thức được đã nhiều ngày Bạch Thược không được sưởi than. Mặt nàng ta sa sầm lại: " Trung Tỉnh điện dám làm càn như vậy?!"
Đây là lần đầu tiên nàng ta bị Trung Tỉnh điện cắt xén, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, tức đến mức n.g.ự.c phập phồng không ngừng, người khẽ run rẩy.
Bạch Thược lo lắng nhìn chủ tử.
Tô tiệp dư nhắm mắt, một lát sau nàng ta mở miệng phân phó: "Ngươi tự mình đến Trung Tỉnh điện một chuyến, bảo bọn họ nhanh chóng mang than đến đây cho ta."
Nàng ta nắm chặt hai tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Bạch Thược á khẩu. Trung Tỉnh điện dám cắt xén phần của Thanh Ngọc uyển, lẽ nào còn sợ các nàng đến tận nơi đôi co sao?
Bạch Thược chợt nhớ đến Hoàng Hậu nương nương. Ngày xưa Trung Tỉnh điện chưa từng dám làm như vậy. Vì sao bây giờ Trung Tỉnh điện lại to gan thế này? Phải chăng bọn họ cho rằng nương nương bị cấm túc, Hoàng Hậu đã bỏ rơi chủ tử rồi?
Bạch Thược đè nén nỗi bất an trong lòng. Nàng ta không muốn lúc này phản bác chủ tử,
khiến tình hình càng thêm rối ren, bèn khom người lui ra ngoài.
Tô tiệp dư tuy bị cấm túc nhưng cung nhân trong cung thì không bị hạn chế. Bạch Thược nhanh chóng đến Trung Tỉnh điện. Gió lạnh dọc đường thổi đến khiến mặt nàng ta tái đi.
Vừa vào Trung Tỉnh điện, nàng ta đã thấy bên trong bận rộn đến mức khí thế ngất trời. Người thì tính toán sổ sách, người thì chuyển đồ đạc đi. Có người thấy nàng ta, lập tức tiến đến chào hỏi: "Bạch Thược cô nương sao lại đến đây?"
Người nói chuyện là một vị công công. Bạch Thược nhận ra hắn, rất nhiều việc trong Trung Tỉnh điện đều do hắn làm chủ.
Bạch Thược không tin người của Trung Tỉnh điện lại không biết đã thiếu phần than của Thanh Ngọc uyển. Nàng ta cũng không vòng vo bèn nói thẳng: "Dung công công, than củi hai ngày trước nên đưa đến Thanh Ngọc uyển sao vẫn chưa thấy?"
Tiểu Dung Tử tỏ vẻ kinh ngạc, như thể hoàn toàn không biết chuyện gì. Hắn gọi một cung nhân đến hỏi han, sau đó vẻ mặt áy náy nói với Bạch Thược: "Ôi, Bạch Thược cô nương thật ngại quá, là do nô tài bên dưới quên mất."
Bạch Thược lạnh người. Bất kể lời Tiểu Dung Tử nói là thật hay giả, nàng ta cũng chỉ có thể tin tưởng. Bạch Thược hít sâu một hơi: "Nếu đã sơ suất, vậy lần này bổ sung là được."
Nàng ta đã chủ động nhượng bộ, nào ngờ Dung công công lại tỏ vẻ khó xử: "Mong Bạch Thược cô nương thứ lỗi, hiện tại than củi trong Trung Tỉnh điện cũng không đủ, phiền Tô tiệp dư đợi thêm hai ngày nữa."
Đợi thêm hai ngày nữa thì lệnh cấm túc của chủ tử cũng đã hết. Bạch Thược nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
Tiểu Dung Tử khó xử, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng có phân phó, mọi việc đều phải ưu tiên Chử Án cung. Hi tu dung vốn sợ lạnh, than củi đều được đưa đến Chử Án cung hết, những cung khác chỉ có thể chờ."
Sắc mặt Bạch Thược biến đổi, trong lòng cười khổ. Lại là Chử Án cung.