Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:03:16
Lượt xem: 73
Không ai biết đêm hoang đường ở Chử Án cung.
Ánh nắng chiếu vào trong điện, Vân Tự nằm trên giường vùi đầu vào chăn gấm, chỉ lộ ra một ít tóc đen. Hai tay nàng có chút ê ẩm, khiến nàng không dám ngẩng đầu lên.
Có người bế nàng dậy, nàng đoán được là ai bèn khẽ kêu một tiếng. Nàng không nhìn rõ người đó, chỉ thấy tấm lưng trần của mình bại lộ dưới ánh nắng, tấm lưng mảnh khảnh, eo thon, thân mình run rẩy. Ánh mắt người nọ dừng lại một chút, rồi khoác thêm áo ngoài cho nàng che đi xuân sắc. Thanh âm hắn có chút khàn khàn: "Đừng làm khổ chính mình."
Vân Tự không ngờ hắn vẫn còn ở đây, nàng tính toán một chút mới phát hiện hôm nay hắn không thiết triều.
Sự xấu hổ vốn chỉ có ba phần bỗng chốc tăng lên bảy phần, hai má nàng ửng hồng, không dám ngẩng đầu lên chỉ khẽ hỏi: "Sao người còn ở đây?"
Nàng không ngẩng đầu nhưng lại liếc thấy đôi tay đang ôm eo mình, những ngón tay thon dài rõ ràng đặt trên eo nàng một cách tự nhiên, như thể đôi tay này đêm qua chưa từng làm gì.
Vân Tự không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nàng đưa tay che mặt.
Không nhịn được nhớ đến ánh mắt ẩn ý cùng sự không tán đồng của Thu Viện khi nàng gọi nước đêm qua, Vân Tự có chút đau đầu.
Nàng nhỏ giọng oán trách: "Thần thiếp không còn mặt mũi gặp ai nữa."
Người nọ không hề nao núng, thậm chí còn thấp giọng hỏi nàng: "Ai dám chê cười nàng?"
Dường như chỉ cần nàng nói ra tên, hắn sẽ thay nàng làm chủ. Vân Tự lại nghẹn lời.
Người phía sau vẫn chậm rãi hỏi: "Lúc ở hành cung chẳng phải nàng rất mạnh dạn sao, sao bây giờ lại e thẹn thế này?"
Vân Tự nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, xấu hổ đến mức co cả ngón chân lại. Hai chuyện này sao có thể giống nhau chứ?
Lúc đó là nhất thời không kiềm chế được, hiện giờ nàng đang mang thai, không nên làm chuyện này. Nàng bực bội đẩy hắn, nhỏ giọng nói: "Người đừng nói nữa!"
Đàm Viên Sơ thấy nàng thật sự giận bèn không nói nữa, mà chuyển sang hỏi: "Hay là để ta cho gọi thái y đến xem?"
Đàm Viên Sơ cảm thấy hắn đã rất cẩn thận, chỉ cần nàng hơi tỏ vẻ không khỏe, hắn liền không dám tiếp tục, từng chút từng chút đều chiều theo ý nàng.
Chỉ tiếc, người nào đó lúc ban ngày tỉnh táo lại không chịu thừa nhận.
Nghe hắn nói vậy, Vân Tự chỉ nghĩ đến ánh mắt không tán đồng của Lâm thái y và Khúc ma ma, nàng cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng túm chặt ống tay áo Đàm Viên Sơ, mặc kệ xấu hổ:
"Không được gọi."
Lâm thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch cho nàng, đến lúc đó sẽ tự biết nàng có bị sao không.
Nếu cố ý gọi đến, chẳng phải là tự rước xấu hổ vào thân sao.
Đàm Viên Sơ thấy nàng sắc mặt hồng hào, không có vẻ gì là không khỏe nên cũng không cưỡng cầu, gật đầu đồng ý, sau đó mới thong thả nói:
"Khúc ma ma đã hâm nóng thuốc ba lần rồi, nàng còn chưa dậy sao?"
Vân Tự bỗng nhiên cứng đờ, nàng khó khăn quay đầu nhìn đồng hồ cát trong điện, bây giờ đã sắp đến trưa.
Nàng muốn khóc mà không ra nước mắt, kéo chặt ống tay áo Đàm Viên Sơ, cắn môi nhấn mạnh:
"Đêm qua là người ép thần thiếp phải tạ ơn người."
Nàng là bị ép buộc.
Đàm Viên Sơ quần áo xộc xệch dựa vào đầu giường, cụp mắt nhìn nàng. Thấy nàng sợ Khúc ma ma, hắn khẽ nhướng mày gật đầu đồng ý phối hợp với nàng.
Vân Tự lúc này mới dám để Thu Viện vào hầu hạ.
Cửa điện vừa mở, các cung nhân bưng thau bạc nối đuôi nhau vào, Khúc ma ma cũng ở trong đó, bà ấy bưng chén thuốc đặt lên bàn, yên lặng chờ nương nương rửa mặt.
Bà ấy liếc mắt một cái dễ dàng nhận ra sự khác thường trong điện, chút hơi thở ái muội dường như đang kể lại chuyện đã xảy ra đêm qua.
Khúc ma ma ngẩng lên, thấy người nào đó đang ôm eo nữ tử, nhẹ giọng dỗ dành nữ tử không dám ngẩng đầu nhìn ai kia. Nhận ra điều gì đó, bà ấy xoay đầu nhìn nàng, lắc đầu.
Khúc ma ma thầm thở dài, nương nương thật hồ đồ, sao có thể để Hoàng Thượng tùy tiện như vậy chứ?
Thu Viện lặng lẽ giúp nương nương lau mặt và tay. Đàm Viên Sơ có Hứa Thuận Phúc hầu hạ, ngoại trừ Vân Tự, hắn vốn không thích cung nữ hầu hạ, nên cung nhân Chử Án cung cũng không dám vượt quá giới hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-228.html.]
Trước đây khi uống thuốc Vân Tự luôn mè nheo, hôm nay có lẽ vì chột dạ nên nàng không để ai phải giục giã, bưng thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, nàng liếc nhìn Khúc ma ma.
Khúc ma ma thở dài, đành phải nói vài câu để trấn an nàng: "Hôm nay sắc mặt nương nương thật tốt."
Đôi mắt hạnh của Vân Tự sáng lên, nét mặt có chút mất tự nhiên cũng biến mất.
Chờ Lâm thái y đến kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì nàng mới thẳng lưng, thần sắc trở lại bình thường. Đàm Viên Sơ không nhịn được nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đàm Viên Sơ dùng bữa trưa cùng nàng rồi mới rời đi.
Người vừa đi, Thu Viện liền không nhịn được lên tiếng:
"Nương nương mới mang thai ba tháng, thật quá liều lĩnh."
Nương nương mang thai, Thu Viện biết mình còn thiếu kinh nghiệm nên đã hỏi han Khúc ma ma rất nhiều, đương nhiên cũng biết lúc này nương nương nên kiêng khem chuyện phòng the.
Vân Tự đỏ mặt, nàng muốn giải thích nhưng chuyện đêm qua gọi nước là sự thật, chỉ đành phải nói:
"Sẽ không có lần sau."
Thu Viện không tin lời này, có lần sau hay không đâu phải do nương nương quyết định. Hơn nữa nàng ấy đã nhìn ra, nương nương căn bản không chịu nổi sự quyến rũ của Hoàng Thượng.
Cũng đúng lúc này, tin tức sau buổi thỉnh an mới truyền đến Chử Án cung.
Nghe đến chuyện chính sự, chút ửng hồng trên mặt Vân Tự biến mất không còn tăm hơi, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
"Ngươi nói gì?"
Tùng Phúc lặp lại: "Tô tiệp dư bị phạt cấm túc mười ngày, còn phải chép cung quy ba lần."
Hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện, Vân Tự và Thu Viện mới biết chuyện gì đã xảy ra. Thì ra hôm nay sau khi thỉnh an xong, Mạnh tu dung vội vã hồi cung, khi đến Ngự Hoa Viên, không biết kiệu của Tô tiệp dư thế nào lại va phải kiệu của Mạnh tu dung. Mạnh tu dung nổi giận, phạt Tô tiệp dư quỳ gối ngay tại Ngự Hoa Viên.
Bây giờ là tháng chạp, trời rất lạnh, từng cơn gió rét buốt luồn vào trong người, dù có tâm tư gì cũng không ai muốn ở ngoài lâu.
Lúc này mà quỳ hai ba canh giờ, thì dù có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Tô tiệp dư vốn là người không chịu thua ai, huống hồ trong mắt nàng ta, Mạnh tu dung có được vị phân này là do mưu đồ từ tiểu công chúa, nên uy tín trong mắt nàng ta đã giảm sút rất nhiều.
Nàng ta không muốn bị phạt, nhất thời liền cãi lại Mạnh tu dung, sự việc ồn ào đến tận tai Hoàng Hậu nương nương. Cuối cùng tuy không bị phạt quỳ, nhưng lại bị phạt cấm túc và chép cung quy.
Thực chất là phạt Tô tiệp dư vì tội chống đối.
Tùng Phúc buồn cười lắc đầu: "Nghe nói Mạnh tu dung không có ý kiến gì với cách xử lý của Hoàng Hậu nương nương, nhưng Tô tiệp dư khi ra khỏi Khôn Ninh cung sắc mặt rất khó coi."
Hắn cảm thấy Tô tiệp dư có chút ngu ngốc.
Cấm túc mười ngày thì tính là hình phạt gì chứ?
Nàng ta có năng lực gì mà dám chắc trong vòng mười ngày này nhất định được thị tẩm? Nếu đã như vậy, mười ngày cấm túc chẳng khác nào cho nàng ta nghỉ ngơi mười ngày. Còn về cung quy, có mấy chủ tử tự mình chép chứ? Không phải đều là sai nô tài làm thay sao.
Hơn nữa, mười ngày cấm túc này rất thú vị, mười ngày sau chính là trừ tịch, Hoàng Hậu nương nương thậm chí ngay từ đầu đã không muốn để nàng ta tham gia tiệc tất niên, để tránh nàng ta gây ra chuyện.
DTV
Hoàng Hậu nương nương là thiên vị, kết quả người được thiên vị lại không hề nhận ra.
Thậm chí, có khi còn oán trách.
Tùng Phúc khẽ tặc lưỡi, thầm may mắn chủ tử của mình không phải Tô tiệp dư, nếu không chắc buồn c.h.ế.t mất.
Thu Viện không có ý kiến gì về cách xử lý của Hoàng hậu nương nương, nàng ấy bình tĩnh nhìn chủ tử:
"Xem ra Mạnh tu dung đã ra tay."
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, nàng ta lại nhắm vào Tô tiệp dư chứ không phải Kỳ quý tần.
Vân Tự gật đầu: "Không khó hiểu, so ra thì Tô tiệp dư dễ đối phó hơn, cũng sẽ không khiến người ta chú ý."
Từ khi tiến cung, Tô tiệp dư vẫn luôn như vậy, chỉ cần hơi khiêu khích một chút là có thể khiến nàng ta mắc câu.