Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-11-27 11:15:47
Lượt xem: 0
Vân Tự biết được mọi chuyện xảy ra trong đêm nàng hôn mê từ miệng Thu Viện.
Nàng có bóng ma tâm lý với thứ gọi là huân hương, lư hương trong điện bị dẹp bỏ hoàn toàn, tất cả túi thơm cũng bị cất vào kho.
Đầu đông lạnh lẽo, gió rét không ngừng gào thét. Trong Chử Án cung được đốt địa long khắp nơi đều ấm áp, khiến người ta ở trong hoàn cảnh này không khỏi cảm thấy uể oải.
Thanh âm Thu viện vừa dứt, đôi mày đẹp của Vân Tự liền nhíu lại.
Nhìn thấy chủ tử như vậy, Thu Viện bèn dừng lại, chần chừ hỏi: "Nương nương, có phải nô tỳ đã làm gì sơ suất không?"
Trong điện ngoài Thu Viện và Vân Tự, chỉ còn Tùng Phúc. Nghe vậy, Tùng Phúc cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía nương nương.
Vân Tự lắc đầu, không tiếc lời khen ngợi: "Ngươi làm rất tốt."
Lợi dụng cơ hội hiếm có để kéo Đức phi và đại hoàng tử xuống, đôi khi chân tướng không còn quan trọng nữa.
Chỉ là, Vân Tự vẫn nhíu mày chưa giãn ra.
Thu Viện và Tùng Phúc liếc nhìn nhau, lặng lẽ chờ nàng nói tiếp.
Trước khi nói chuyện, Vân Tự ra hiệu cho Tùng Phúc. Hắn lập tức đi đến cửa sổ nhìn chiếc đèn lồng treo cao bên ngoài Chử Án cung. Đèn lồng vẫn treo ở đó, góc độ rất tốt, không có một tia bóng râm nào chiếu vào cửa sổ.
Tùng Phúc trở lại, gật đầu với Vân Tự.
Vân Tự mới thấp giọng nói: "Đức phi luôn làm việc kín kẽ, lần này sao lại để lộ nhiều sơ hở như vậy?"
Theo lý thuyết, Đức phi đã bị giáng xuống làm thứ dân, nàng hẳn là nên yên tâm, không cần phải quan tâm đến một kẻ đã c.h.ế.t mới đúng, nhưng Vân Tự lại cảm thấy có chút bất an.
Vân Tự nhíu mày: " Dực Hòa cung khắp nơi đều là hoa hồng nhắm thẳng vào ta mà đến, nhưng làm sao ả có thể chắc chắn ta nhất định sẽ đến Dực Hòa cung?"
Nàng đang mang thai, Đức phi cũng không phải Hoàng Hậu, hơn nữa nguyên nhân cái c.h.ế.t lại khó nói, nếu nàng lấy cớ bị bệnh nhẹ, đêm đó không cần phải đến Dực Hòa cung tiễn đưa Đức phi đoạn đường cuối cùng, Đàm Viên Sơ cũng sẽ không vì vậy mà trách cứ nàng.
Kế hoạch của Đức phi ngay từ đầu đã có khả năng bị bại lộ, phảng phất như chỉ là đánh cược một lần, căn bản không quan tâm kết quả có thành công hay không.
Đây không phải là cách làm việc thường thấy của Đức phi.
Quá mức khác thường.
Hơn nữa, Vân Tự luôn cảm thấy có gì đó không đúng, một cảm giác khó diễn tả.
Đức phi ngay cả khi c.h.ế.t cũng không để nàng yên ổn, có thể thấy được sự để tâm, hoặc nói đúng hơn là sự kiêng kỵ của Đức phi đối với long thai trong bụng nàng.
Nếu đã kiêng kỵ, ắt hẳn Đức phi sẽ đoán được kết quả nếu sự việc bại lộ. Một khi ả bị mang tội danh, chắc chắn sẽ liên lụy đến đại hoàng tử, vậy tại sao Đức phi lại làm như vậy?
Thật kỳ lạ.
Nghe vậy, Thu Viện cũng không khỏi nhíu mày: "Lúc ấy nô tỳ cũng luôn cảm thấy Đức phi sẽ có hậu chiêu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cái c.h.ế.t không rõ ràng. Một cung nữ c.h.ế.t đi không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đến tình thế, nô tỳ cũng khó hiểu dụng ý của Đức phi, nhưng cơ hội hiếm có, nô tỳ chỉ có thể nắm bắt thời cơ thỉnh cầu Hoàng Thượng giáng tội cho Đức phi."
Hoa hồng xuất hiện ở Dực Hòa cung, Đức phi chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
Trong điện yên tĩnh một lát, ba người chủ tớ nhìn nhau. Tùng Phúc cũng hiểu ý của hai người, hắn cụp mắt xuống, thấp giọng nói:
"Đức phi hẳn là có hậu chiêu, nhưng sự chuẩn bị này dường như lại không muốn để nương nương phát hiện."
Chủ tớ Chử Án cung đang bàn luận chuyện này, cũng có người vì chuyện này mà tức giận đến tận xương tủy.
Vọng Thu ở Hoàng Tử Sở không ngừng đi qua đi lại, nàng ta hận không thể lột da rút xương Tô tiệp dư, sắc mặt tức giận đến tái xanh.
Hoa hồng trên túi thơm là do người của nương nương làm, kể cả chậu m.á.u mà cung nữ Tố Hồng bưng đến cũng có thuốc kích thích sinh non, mọi thứ đều được xử lý kín đáo.
Nhưng hoa thược dược ở Dực Hòa cung và hoa hồng khắp nơi là không nên có!
Cung nữ Tố Hồng là c.h.ế.t do thắt cổ tự vẫn.
Người của Dực Hòa cung không phải không nhận ra điểm này, nhưng đã c.h.ế.t thì cũng phải c.h.ế.t cho có giá trị.
Trên đời này hiếm có ai là cô độc.
Tuy nương nương đã đi nhưng Tống thị vẫn còn đó, bọn họ tự nhiên vui lòng thay cháu ngoại đại hoàng tử giải quyết chút phiền toái.
DTV
Nương nương đã nói, Hi tu dung là người cẩn thận, cho dù bọn họ có làm nhiều hơn nữa cũng khó có thể khiến Hi tu dung thật sự sinh non.
Dù sao thì kích thích nhiều đến đâu cũng không phải trực tiếp rót cho Hi tu dung một chén hoa hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-224.html.]
Mục đích của bọn họ là khiến Hi tu dung cho rằng đây là sự phản công trước khi c.h.ế.t của nương nương, nhưng lại không thể thành công, từ đó lơ là cảnh giác quên mất người này.
Có lẽ Tô tiệp dư chính vì điểm này mới cảm thấy không cam lòng, nên mới giở trò ở Dực Hòa cung. Vì cho dù có điều tra ra, người mang tội danh cũng là nương nương, Tô tiệp dư có thể phủi tay vô can!
Vọng Thu thầm mắng Tô tiệp dư ngu xuẩn.
Thủ đoạn thô thiển liều lĩnh như vậy hoàn toàn không giống với cách làm của nương nương, Hi tu dung không nghi ngờ mới là lạ!
Chẳng trách lại đánh một ván bài tốt đến mức thối nát, một kẻ ngu ngốc như vậy có thể ngồi lên vị trí tiệp dư, trước khi tiến cung chắc là đã cầu xin khắp chư Phật trên trời!
Vọng Thu hít sâu một hơi để bình phục cảm xúc, nàng ta gọi một cung nhân đến, hạ thấp giọng căn dặn vài câu.
Chờ cung nhân rời đi, Vọng Thu vẫn cảm thấy tức giận đến mức bồn chồn, hận Tô tiệp dư đến nghiến răng.
Sự việc đã đến nước này không còn đường lui nữa rồi, nàng ta chỉ có thể hy vọng Tô tiệp dư nhanh chóng làm theo lời nương nương, đừng có làm loạn nữa!
*****
Thanh Ngọc uyển.
Sắc mặt Tô tiệp dư cũng không tốt, sau khi sự việc ở Dực Hòa cung xảy ra, nàng ta thấy Tố Hồng bị xử lý sạch sẽ, ngược lại chỉ lộ ra chuyện hoa thược dược, đương nhiên biết mình đã gặp xui xẻo.
Nàng ta nắm chặt khăn tay, không giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt.
Bạch Thược thầm thở dài, thấp giọng hỏi: "Chủ tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tuy rằng có danh sách người do Đức phi đưa tới, nhưng những người này có nghe lời chủ tử hay không lại là chuyện khác.
Dù sao Đức phi đã ngã ngựa, nhưng đại hoàng tử vẫn còn đó.
Tô tiệp dư cũng nghe ra sự lo lắng của nàng ta, không khỏi bực bội nói:
"Trách ai được? Cơ hội tốt như vậy, nếu không phải ả quá cẩn thận, cũng sẽ không ra nông nỗi này!"
Đã làm thì nên làm cho đến cùng, nên tàn nhẫn hơn một chút, khiến Vân Tự trực tiếp sinh non mới đúng.
Bạch Thược không khỏi nghẹn lời, nàng ta luôn biết chủ tử là người không nghe lời khuyên. Khi còn ở nhà, chủ tử được lão phu nhân yêu chiều, tính tình ương bướng, bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng thực chất rất kiêu ngạo.
Một lúc lâu sau, Tô tiệp dư mới chậm rãi nói:
"Dù sao ả cũng còn hậu chiêu, cùng lắm thì sau này ta cứ làm theo kế hoạch của ả là được."
Bạch Thược thầm thở dài, thực ra nàng ta càng hy vọng chủ tử dừng tay, nhưng nàng ta biết chủ tử sẽ không nghe.
Đúng lúc này, hai người nhận được lời nhắn do người của Vọng Thu gửi đến, Tô tiệp dư khẽ nhíu mày, chỉ lạnh lùng nói một câu:
"Quay lại nói với nàng ta, ta biết nên làm như thế nào."
Vọng Thu nhận được hồi âm, tức giận đến mức không ngừng cười lạnh, nếu Tô tiệp dư thật sự biết thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tô tiệp dư không biết suy nghĩ của Vọng Thu, nàng ta không cảm thấy có gì không đúng.
Chỉ là ảo não vì không thể thành công ngay lập tức mà thôi.
Còn về Đức phi?
Bọn họ chỉ là hợp tác, Đức phi cùng đại hoàn tử có gặp xui xẻo hay không, thì liên quan gì đến nàng ta?
Chăm sóc đại hoàng tử? Chẳng qua chỉ là cái cớ để mưu đồ nhân mạch trong tay Đức phi thôi, bản thân nàng ta còn chưa có con, sao có thể thay người khác chăm sóc con cái.
Trái lại, nàng ta hận không thể tất cả mọi người đều giống như mình.
Bản thân nàng ta đã xui xẻo như vậy, không có lý nào những người còn lại lại sống hạnh phúc mỹ mãn.
*****
Hôm sau thỉnh an.
Vân Tự đóng cửa không ra, toàn bộ hoàng cung trừ bỏ Hoàng Hậu nương nương cùng Mạnh tu dung, cũng chỉ có Tô tiệp dư là có vị phân cao nhất. Nàng ta ngồi trên kiệu đến Ngự Hoa Viên đợi chờ, không bao lâu liền thấy người mà mình muốn đợi.
Kỳ quý tần cũng ngồi kiệu đến, sắc mặt nàng ta không được tốt.
Tô tiệp dư thầm cười lạnh, sao có thể tốt được chứ?