Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-11-27 11:15:22
Lượt xem: 1
Vân Tự ngẩn người ra một lúc, nàng khẽ hít mũi đáng thương mà ngước nhìn Đàm Viên Sơ, dường như không hiểu ý hắn.
Đàm Viên Sơ cũng không giải thích thêm.
Hắn chỉ đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, đẩy bát cháo loãng sang một bên, rồi lại đưa cho nàng một chiếc bát sạch sẽ khác, tự mình gắp đồ ăn rồi đút cho nàng:
“Còn nuốt trôi được không?" Không đợi Vân Tự trả lời, Đàm Viên Sơ lại lạnh nhạt nói thêm: "Nói thật.”
Vân Tự chần chừ gật đầu.
Đàm Viên Sơ gắp thức ăn cho nàng, hắn còn nhớ rõ lời Thu Viện dặn, bỏ qua những món thanh đạm, bắt đầu từ những món dễ ăn, từng món từng món gắp cho nàng.
Vân Tự ngoan ngoãn cầm lấy đũa, ăn hết những món hắn gắp.
Gặp món không thích, nàng liền đẩy bát sang một bên rồi cắn môi liếc nhìn Đàm Viên Sơ. Hắn không nói gì, nhưng chỉ cần nàng không động đũa vào món nào, hắn liền không gắp thêm món đó nữa. Chờ một bát cơm hết sạch, nàng liền kéo tay áo hắn, bĩu môi nói:
“Thật sự ăn không nổi nữa.”
Đàm Viên Sơ rốt cuộc dừng tay, lấy khăn lụa lau lau ngón tay, thản nhiên nói: “Ta sẽ đưa một ma ma dinh dưỡng đến đây hầu hạ nàng, đừng nghĩ tái phạm.”
Là hắn sơ suất, quên mất bên cạnh nàng toàn là những người không hiểu chuyện, ngày thường nhìn thì có vẻ dùng được, nhưng khi nàng mang thai lại không thể giúp đỡ nàng nhiều.
Vân Tự mở to mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Danh dự của thần thiếp trong lòng người kém cỏi đến vậy sao?”
Nàng chợt nhớ ra mình đã được thăng vị, không nên tự xưng là tần thiếp nữa.
Đàm Viên Sơ không để ý đến nàng, hướng ra ngoài gọi một tiếng, Hứa Thuận Phúc cùng đám người bước vào, Đàm Viên Sơ không nhìn hắn, trực tiếp nhìn về phía Thu viện:
“Về sau nếu nàng ấy lại muốn chứng nào tật nấy, không cần trẫm phải nhiều lời, ngươi cứ tự mình đến Thận Hình Tư lĩnh phạt đi.”
Giọng hắn nhàn nhạt không hề có chút tức giận, nhưng không ai dám xem thường lời hắn nói, cung nhân trong điện bị dọa đến toát mồ hôi trán, đều quỳ xuống tuân theo.
Vân Tự nghẹn lời, đến mức đó sao?
Dùng xong bữa trưa, có quan viên cầu kiến, Đàm Viên Sơ liếc nhìn nữ tử một cái bèn xoay người định đi, kết quả bị nữ tử giữ c.h.ặ.t t.a.y áo. Đàm Viên Sơ dừng lại, chậm rãi chờ nàng lên tiếng.
Nàng cúi đầu, thử hỏi: "Người còn giận thần thiếp sao?”
Đàm Viên Sơ cảm thấy nàng biết rõ còn cố hỏi, hắn liếc nhìn cung nhân trong điện, mọi người vội vã cúi đầu, hắn mới rút tay áo khỏi tay nữ tử. Thấy nàng nhíu mày bất an, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, lòng bàn tay lướt qua môi nàng, rồi cúi đầu, hai đôi môi ấm áp chạm vào nhau.
Chỉ một cái chạm nhẹ rồi rời ra.
Vân Tự lại cảm thấy trong lòng căng thẳng, không nhịn được nuốt nước miếng.
Hình như hắn cong môi cười, nhưng khi Vân Tự nhìn kỹ lại thì hắn đã khôi phục vẻ mặt bình thản. Vân Tự không cho rằng đó là ảo giác của mình, bởi vì Đàm Viên Sơ ý vị thâm trường mà nói:
“Mau chóng dưỡng cho khỏe.”
Một câu nói thong thả ung dung khiến Vân Tự không khỏi cắn môi, gương mặt ửng đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-210.html.]
Mọi bất an bối rối, lúc này đều tan biến như mây khói. Chưa kịp để nàng nổi giận, Đàm Viên Sơ phảng phất như đã đoán trước, vân đạm phong khinh một câu liền đẩy hết lời nàng nói trở lại:
“Nếu nàng lại không cho người trong cung dọn đồ, hôm nay nàng đừng hòng bước vào chính điện.”
Vân Tự đột nhiên im bặt.
Đàm Viên Sơ không dấu vết mà cong môi, xoay người rời đi.
Vân Tự xấu hổ bực bội đ.ấ.m đấm gối dựa, dưới ánh mắt khó hiểu của Thu Viện, nàng ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không có việc gì mà quay mặt đi, trong lòng lại oán trách Đàm Viên Sơ hết lần này đến lần khác.
Lại còn dọa nàng!
Đàm Viên Sơ quả là nhạy bén, biết nàng muốn gì, dễ dàng nắm thóp nàng để uy hiếp.
Nàng chính là muốn ở chính điện, chính là muốn làm chủ một cung, nàng cũng không muốn che giấu, cũng che giấu không được.
Thực ra Vân Tự nói câu “May mắn gặp được Hoàng Thượng là người” với Đàm Viên Sơ không phải là lừa hắn, thế gian này nam nhân rất kỳ lạ, bản thân tranh giành quyền thế đến sứt đầu mẻ trán, lại hy vọng nữ tử thuần khiết không tỳ vết, chỉ cần có chút dã tâm liền bị cho là hư vinh tham lam.
Đàm Viên Sơ biết nàng có mưu đồ, lại vẫn rộng rãi cho nàng những gì nàng muốn, mà không trách nàng lòng tham không đáy, chỉ điểm này, hắn đã hơn rất nhiều nam nhân trên thế gian này rồi.
Một lúc lâu sau, khi Vân Tự đã bình tĩnh lại, mắt nàng sáng long lanh, lập tức nói:
“Truyền lệnh xuống, kiểm kê đồ đạc trong điện, hôm nay chúng ta dọn đến chính điện!”
Chung Túy cung và Chử Án cung đều đang hân hoan dọn đồ, Trung Tỉnh điện được tin cũng vội vàng phái người đến hỗ trợ. Trừ hai cung này, chúng phi tần khác trong lòng chỉ có thể miễn cưỡng vui vẻ.
*****
Vĩnh Ninh Cung.
DTV
Liễu Quế nhón chân, vươn đầu nhìn sang phía đối diện đang nhộn nhịp, dù cách một khoảng khá xa, Liễu Quế vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn bên đó.
Nàng ấy cố gắng lắng nghe, nhưng thực sự không hiểu đối diện đang làm ầm ĩ gì.
Hi tu dung có thai, người sáng suốt đều nhìn ra Hoàng Thượng coi trọng thai này như thế nào, nàng ấy được tấn phong cũng là chuyện bình thường.
Mạnh tu dung không được tấn phong, căn bản không có tư cách nuôi nấng tiểu công chúa.
Hai người được tấn phong đều có lý do chính đáng, liên quan gì đến Tô tiệp dư mà khiến nàng ta thất thố như vậy?
Xem xong cảnh náo nhiệt, Liễu Quế trở về cung. Cửa điện mở rộng, thái y dặn dò nương nương cần thường xuyên thông gió tán khí, trong cung không ai dám lơ là.
Liễu Quế bước nhanh vào, liền thấy nương nương đang khâu vá quần áo. Nàng ấy tò mò nhìn qua, là một bộ quần áo hài tử, vải dệt màu lam, cả nam lẫn nữ đều mặc được. Nàng ấy bĩu môi:
“Hi tu dung còn chưa sinh, nương nương cần gì phải chuẩn bị sớm vậy?”
Tĩnh phi bình thản cười: “Chờ nàng ấy sinh rồi mới chuẩn bị thì không kịp.”
Tĩnh phi có việc để làm nên không đến mức suy nghĩ lung tung, tinh thần cũng tốt lên trông thấy. Liễu Quế không tìm được lý do gì để ngăn cản nàng ấy.