Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 207

Cập nhật lúc: 2024-11-27 11:15:16
Lượt xem: 0

Trước kia, tiên đế đã trồng một rừng hồng mai trong cung cho Thái Hậu. Sau khi tiên đế qua đời, Thái Hậu chuyển đến Từ Ninh cung, bà không muốn ra ngoài đi lại nhiều nên Đàm Viên Sơ đã cho người trồng một rừng hồng mai khác tại đây.

Đàm Viên Sơ chợt nghĩ, mẫu hậu thích hồng mai, phụ hoàng liền trồng mai cho bà.

Trước kia, Kỳ quý tần thích hoa sen, hắn cũng cho cung nhân trồng một hồ sen, về sau còn bị người ta xem là hoa sen chỉ dành riêng cho Kỳ quý tần.

Vân Tự thì chẳng có gì cả.

Trương ma ma nhìn theo ánh mắt hắn, khi thấy rừng hồng mai, không nhịn được cười nói: "Năm nay hồng mai nở sớm, ngày khác Hoàng Thượng đến có thể thưởng thức bánh hoa mai rồi ạ."

Đàm Viên Sơ khựng lại, thu hồi tầm mắt, khẽ cười:

"Tay nghề làm điểm tâm của cô cô quả là tuyệt vời, trẫm rất mong chờ đến ngày hoa nở."

Đi qua rừng hồng mai, bước lên hành lang, Đàm Viên Sơ mới hỏi: "Dạo này sức khỏe mẫu hậu thế nào?"

"Hoàng Thượng yên tâm, nương nương vẫn khỏe ạ."

Đàm Viên Sơ gật đầu, bước vào trong điện. Thái Hậu nương nương đã chờ sẵn, thấy quầng thâm dưới mắt hắn, không khỏi nhíu mày:

"Gần đây triều chính bận rộn lắm sao?"

Đàm Viên Sơ khẽ ho một tiếng. Hắn thức trắng đêm qua, khó tránh khỏi có chút mệt mỏi. Biết mẫu hậu hiểu lầm, hắn cũng không giải thích, chỉ đáp: "Vẫn ổn ạ."

Thái hậu nghi ngờ nhìn hắn, thấy tinh thần hắn có vẻ không tệ nên cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ hừ một tiếng:

DTV

"Người ta nói "Không có việc gì không đến tam bảo điện", Hoàng Thượng từ hành cung trở về, số lần đến Từ Ninh cung hình như hơi nhiều đấy."

Đàm Viên Sơ cười đáp: "Nghe mẫu hậu nói vậy, nếu để người khác nghe thấy, còn không mắng nhi thần bất hiếu sao?"

Thái Hậu trừng mắt nhìn hắn, càng ngày càng không ra dáng.

Thấy vậy, Trương ma ma sai cung nhân dâng trà lên rồi dẫn họ lui ra ngoài. Trong điện chỉ còn lại Đàm Viên Sơ và Thái Hậu.

Thái hậu nghịch ngọc như ý trong tay, liếc nhìn hoàng nhi của mình, chậm rãi nói:

"Nghe nói mấy hôm trước, ở Trích Nguyệt lâu có một nô tài bên cạnh đại hoàng tử chết?"

Đàm Viên Sơ nhíu mày, thanh âm rõ ràng lạnh nhạt đi: "Lại là ai quấy rầy thanh tịnh của mẫu hậu vậy?"

Thái Hậu không để ý đến thái độ của hắn, trừng mắt nói:

"Thôi được rồi, ai gia sẽ không đi tìm vị Vân tiệp dư kia gây phiền toái, hoàng nhi cũng không cần giả vờ trước mặt ai gia."

Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát.

Nước trà dần nguội lạnh, Thái Hậu cũng nhận ra điều gì đó từ sự trầm mặc của hắn. Một lúc lâu sau, bà quay đầu nhìn ra rừng mai ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa xăm khẽ thở dài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-207.html.]

"Muốn làm gì thì cứ làm đi, ai gia không cản con."

Thực ra, bà còn một câu chưa nói.

Hắn và phụ hoàng của hắn có những điểm giống nhau.

Năm đó bà được tuyển tú vào cung, rất được tiên đế sủng ái. Bà không thể nói tiên đế đối xử với bà không tốt, nhưng trong lòng bà cũng từng oán hận tiên đế.

Ngài ấy luôn cân nhắc thiệt hơn, sợ thiên vị sẽ gây bất công, sợ hậu cung sẽ độc sủng một người, nên khi bà sinh hạ hoàng nhi cũng không cho bà địa vị cao, khiến ba năm đầu bà chỉ được gặp hoàng nhi vài lần.

Sau khi hoàng nhi được đưa về bên cạnh bà, bà thậm chí còn không biết yêu thương con mình như thế nào. Không ai hiểu được khoảng thời gian đó bà đã sống ra sao.

Bà tự thấy có lỗi với hoàng nhi nên rất ít khi từ chối yêu cầu của hắn. Ngay cả sau này khi hắn đăng cơ, vì sợ hắn khó xử mà bà tình nguyện ở trong Từ Ninh cung, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.

Thái hậu lắc đầu: "Nếu thật sự thương tiếc nàng ấy, thì đừng khinh thường nàng ấy."

Nỗi khổ của nữ nhân trong hậu cung chính là vinh nhục đều phụ thuộc vào một người, nhưng những lời thề non hẹn biển, yêu thương sủng ái của đế vương lại như mây khói, khó mà giữ được.

Lời Thái Hậu vừa dứt, Từ Ninh cung chìm vào tĩnh lặng. Bên trong điện hương đàn thoang thoảng lan tỏa, càng thêm tịch mịch.

Chén trà đã hoàn toàn nguội lạnh, Đàm Viên Sơ bưng lên rồi lại đặt xuống. Khi đứng dậy định rời đi, hắn bỗng quay người lại hỏi:

"Mẫu hậu thấy trong cung có ai thích hợp nuôi nấng Sơ nhi không?"

Thái hậu nhìn hắn, rồi lắc đầu: "Vấn đề này, con nên đi hỏi Hoàng Hậu."

Đàm Viên Sơ cũng không mong đợi một câu trả lời rõ ràng từ bà, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Trương ma ma tiễn Đàm Viên Sơ, trở lại trong điện, thấy Thái hậu đang thất thần nhìn chén trà trên bàn.

Trương ma ma kinh ngạc, tiến lên hỏi: "Hoàng Thượng và nương nương nói gì vậy ạ?"

Thái Hậu hoàn hồn, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp, chỉ nói ngắn gọn: "Hắn hỏi ai gia, trong cung ai thích hợp nuôi nấng đại hoàng tử."

Trương ma ma hít một hơi thật sâu, đè thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng đã quyết định rồi sao?"

Thái Hậu lắc đầu: "Đức phi trước kia ỷ vào đại hoàng tử mà quá mức ngạo mạn, trong cung liên tiếp có phi tần sảy thai, bây giờ Vân tiệp dư lại có thai, hắn không thể dung thứ được nữa."

Trương ma ma im lặng.

Một lúc sau, Thái Hậu bỗng nhiên gọi bà ấy. Trương ma ma ngẩng đầu nhìn, nghe Thái hậu lẩm bẩm: "Thì ra ở phương diện này hoàng nhi lại không giống ngài ấy chút nào."

Chưa để Trương ma ma lên tiếng, Thái Hậu nhắm mắt lại, khẽ cười tự giễu:

"Ta từng cho rằng bậc đế vương đều như nhau."

Trương ma ma hiểu ý tứ của Thái Hậu, không nói ra lời.

Loading...