Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 204

Cập nhật lúc: 2024-11-27 11:15:10
Lượt xem: 0

Ánh nến trong Mộng Sư điện cháy suốt đêm.

Khi Đàm Viên Sơ phái người đi thỉnh Lâm thái y, vẻ mặt Vân Tự khó hiểu, chưa kịp ngăn cản: "Đã trễ thế này, người còn gọi Lâm thái y tiến cung làm gì?"

DTV

Đàm Viên Sơ cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên bụng nàng. Vân Tự bị hắn nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, nàng đẩy đẩy Đàm Viên Sơ. Hắn mới trả lời nàng:

"Về phương diện nữ tử mang thai, trong Thái Y Viện không ai sánh bằng Lâm thái y."

Vân Tự đương nhiên biết Lâm thái y, nàng lo lắng chính là việc này quá gây chú ý.

Đàm Viên Sơ ngước mắt nhìn nàng, dường như đoán được suy nghĩ của nàng, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nhắc nhở:

"Chỉ cần nàng mang long thai, nhất định sẽ khiến mọi người chú ý, không liên quan đến việc nàng có mời thái y hay không."

Vân Tự chớp chớp mắt.

Đàm Viên Sơ không quen thấy nàng như vậy, liền hỏi: "Muốn nói gì?"

Vân Tự khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Người cũng biết hậu cung của người không thiếu kẻ lắm mưu nhiều kế mà."

Đàm Viên Sơ khẽ nheo mắt nhìn nàng một cái. Nàng vừa có chút nắm chắc, thái độ nói chuyện đã khác hẳn.

Không còn chút ngoan ngoãn nào như vừa rồi.

Chưa đợi Lâm thái y đến, Vân Tự đã ngáp một cái uể oải tựa vào lòng Đàm Viên Sơ, đôi mắt hạnh lim dim buồn ngủ đến mơ màng. Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, thấp giọng nói:

"Trẫm đợi được, nàng cứ ngủ đi."

Nàng lắc đầu trong lòng hắn, giọng trầm khàn: "...Bồi người."

Có lẽ vì quá buồn ngủ mà giọng nàng mềm nhũn, càng khiến thêm phần ngoan ngoãn, cả người nép chặt vào lòng hắn. Đáy lòng Đàm Viên Sơ dâng lên một cảm xúc khó tả.

Thật ra nếu phải nói hắn thích nàng ở điểm nào, Đàm Viên Sơ cũng không nói rõ được.

Chỉ là nàng có thể dễ dàng khơi gợi cảm xúc của hắn.

Chỉ có một điều không tốt, nàng diễn kịch không giỏi, luôn khiến hắn dễ dàng phát hiện ra nàng đang lừa hắn.

Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn nàng, nàng nói muốn bồi hắn, nhưng lại vùi mặt vào cổ hắn, hơi thở dần dần đều đặn. Nàng dường như đang đấu tranh với cơn buồn ngủ, mí mắt cứ liên tục đánh nhau. Đàm Viên Sơ không lên tiếng, trong điện chỉ thắp một ngọn đèn, yên tĩnh mờ ảo. Các cung nhân xung quanh đều nín thở, tạo nên một không gian yên tĩnh cho hai người.

Lâm thái y đến nơi, vừa định hành lễ thì bị Đàm Viên Sơ gật đầu ra hiệu miễn lễ.

Giữa tiết trời se lạnh của tháng mười, Lâm thái y lại toát mồ hôi hột. Thấy vậy, ông ấy vội vàng im lặng, cung kính bắt mạch cho nữ tử đang được ôm trong lòng ngực.

Mạch tượng rõ ràng là có thai, nhưng lại có chút yếu ớt, khiến người ta cảm thấy không chắc chắn.

Lâm thái y buông tay, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hoàng Thượng vẫn luôn nhìn mình. Lâm thái y bỗng nhiên có một cảm giác: Hoàng Thượng hình như đang rất căng thẳng.

Ý thức được điều này, Lâm thái y vội vàng cúi đầu, che giấu sự kinh ngạc trong mắt. Ông ấy liếc nhìn Vân tiệp dư, trong lòng càng thêm cẩn thận, không dám chậm trễ liền thấp giọng nói:

"Hoàng Thượng, Vân tiệp dư chắc chắn là có hỉ mạch."

Trong điện tĩnh lặng một lát, mí mắt Đàm Viên Sơ khẽ run, hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu, kìm nén cảm xúc khẽ gật đầu: " Ngươi vất vả rồi, lui xuống lĩnh thưởng."

Lâm thái y không dám lên tiếng chúc mừng, chỉ thở phào nhẹ nhõm. Khi bước ra cửa điện, ông ấy nhìn thấy gì đó khiến mình sững người.

Nam tử đưa tay chạm nhẹ vào bụng nữ tử, vừa chạm vào đã vội rụt lại. Hắn mím chặt môi, dường như có chút căng thẳng nhưng lại vô cùng cẩn thận.

Lâm thái y kinh ngạc thu hồi tầm mắt.

Phi tần trong cung mang thai thường mời ông ấy đến bắt mạch, ông ấy đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng phi tần được khám ra có thai, nhưng hình như chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng có biểu hiện như vậy.

Trước đây thường nghe nói Vân tiệp dư được sủng ái, Lâm thái y chỉ cho là lời đồn thổi.

Cho đến hôm nay, Lâm thái y mới biết những lời đồn đại đó không phải là không có căn cứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-204.html.]

Hồi lâu sau, trong điện không còn ai khác ngoài Đàm Viên Sơ và Vân Tự. Vân Tự đã ngủ say từ lúc nào, còn Đàm Viên Sơ lại mở mắt trong bóng tối, không hề có chút buồn ngủ.

Hắn ôm lấy Vân Tự, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.

Vị trí đó vẫn bằng phẳng, nhìn không khác gì ngày thường. Đàm Viên Sơ khó mà tưởng tượng được, nơi này sẽ sinh ra một sinh mệnh, sau này sẽ gọi hắn là phụ hoàng.

Đây không phải lần đầu tiên hắn làm cha, nhưng lại là lần đầu tiên có cảm giác kỳ diệu và vui sướng đến vậy. Cảm xúc khó tả cứ thế dâng trào trong lòng, không thể kìm nén.

Khi tiên đế còn tại vị, Đàm Viên Sơ không hiểu, đều là con cháu của hoàng gia, tại sao tiên đế lại thiên vị đến vậy. Nhưng hôm nay, Đàm Viên Sơ dường như đã hiểu ra.

Có phi tần "mẫu bằng tử quý", tự nhiên cũng sẽ có hoàng tử "tử bằng mẫu quý".

Vân Tự chỉ mới được khám ra có thai, hắn đã bắt đầu nghĩ đến việc sau này nàng sinh hạ hoàng tử thì nên làm như thế nào.

Nhưng trước đây khi những phi tần khác mang thai, cảm xúc của hắn luôn nhàn nhạt, cảm thấy đứa trẻ này chưa chắc đã có thể bình an chào đời, hắn không muốn trao đi tình cảm quá sớm, có lẽ chỉ nhận lại sự thất vọng.

Hắn keo kiệt đến mức chỉ dám dành ra một chút mong đợi.

Thật không công bằng.

Đến hôm nay Đàm Viên Sơ mới hiểu được hai chữ "công bằng" khó khăn đến nhường nào. Một khi đã có sự thiên vị trong lòng, rất khó để hành xử công bằng.

Hồi lâu sau, trong đêm khuya tĩnh lặng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ gần như không thể nghe thấy.

Có người đã thức trắng đêm.

*****

Hôm sau, khi Vân Tự tỉnh lại đã là giờ Thìn. Nàng mơ màng ngồi dậy, một lúc sau mới nhớ ra hình như mình đã quên mất Đàm Viên Sơ.

Nàng đã ngủ quên mất.

Vân Tự khẽ kêu lên một tiếng, thống khổ che mặt.

Thu Viện sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vàng vén màn giường, quan sát chủ tử từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi:

"Chủ tử cảm thấy khó chịu ở đâu ạ?"

Hôm qua sau khi Vân Tự được khám ra có thai, nô tài trong Mộng Sư điện đều bị Hoàng Thượng cảnh cáo một lần. Hiện tại Vân Tự chỉ cần hắt hơi một cái thôi, cung nhân trong điện cũng sẽ lo lắng đề phòng.

Vân Tự che mặt nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi:

"Hoàng Thượng đâu?"

Thu Viện nghi hoặc: "Hôm nay có lâm triều, Hoàng Thượng đã rời đi vào giờ Mẹo rồi ạ."

Vân Tự thở phào nhẹ nhõm. Nàng rời giường mặc quần áo, rồi mới trả lời câu hỏi của Thu Viện: "Ta không sao."

Khi ánh mắt lướt qua bụng, Vân Tự khẽ chớp mắt, nàng không khỏi đưa tay đặt lên bụng mình, một lúc sau mới rụt rè thu tay về.

Thực ra, nàng chẳng cảm thấy gì cả.

Nếu không phải thái y nói nàng có thai, nàng căn bản không nhận ra có gì khác thường.

Cho đến khi bữa sáng được đưa lên, Vân Tự không hề có chút muốn ăn nào, lúc này mới có chút cảm giác rõ ràng. Nàng nhớ tới điều gì đó, nhíu chặt mày ngập ngừng hỏi Thu Viện:

"Ngươi nói xem, sau này ta có phải sẽ ngửi thấy mùi lạ là nôn ọe đến tối tăm mặt mũi không?"

Vân Tự lo lắng quá mức, chẳng nghĩ đến chuyện gì khác.

Thu Viện bất đắc dĩ nhìn nàng: "Chủ tử tự dọa mình làm gì?"

"Nô tỳ cảm thấy tiểu chủ tử trong bụng người ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không làm khó người đâu."

Vân Tự nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Ta cũng mong là vậy."

Loading...