Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 203

Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:55
Lượt xem: 1

Vân Tự cảm nhận được lực đạo nắm tay nàng của Đàm Viên Sơ mạnh thêm một chút, hắn không biểu hiện ra quá nhiều kinh hỉ, nhưng Vân Tự vẫn nhận thấy được sự thay đổi cảm xúc của hắn.

Trong điện vang lên những tiếng ồ kinh ngạc.

Trải qua mấy lần hỏi đáp của Thường thái y và Thu Viện, kỳ thật mọi người đã có sự chuẩn bị trong lòng, nhưng khi thật sự nghe được đáp án vẫn không khỏi cảm thấy khó tin.

Trong lúc nhất thời, mọi người với sắc mặt khác nhau quay đầu nhìn về phía Vân Tự.

Vân tiệp dư có thai?

Nàng mới được tấn phong bao lâu? Chưa đến nửa năm, hơn nữa, kể từ khi Vân tiệp dư được tấn phong, nàng vốn là người được sủng ái nhất hậu cung, giờ lại còn mang thai, vậy còn ai có thể so sánh được?

Trong lòng mọi người không khỏi có chút hoảng sợ, đây là nỗi bất an và uy h.i.ế.p mà ngay cả khi Tô tiệp dư mang thai cũng chưa từng mang đến.

Tô tiệp dư khi nghe thấy Vân Tự có thai, cả người đều sững sờ tại chỗ, nàng ta nhìn chằm chằm vào bụng Vân Tự, đáy mắt tối tăm không rõ.

Trong phút chốc, không khí trong điện dường như có chút thay đổi, mọi người vẫn im lặng, nhưng lại giống như có mạch nước ngầm mãnh liệt đang chảy xiết.

Vân Tự mơ hồ nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang dừng lại trên bụng mình. Nàng chưa kịp cảm nhận niềm vui mừng khi mang thai thì bỗng nhiên hoàn hồn, khẽ chau đôi mày đẹp, một tay che chở bụng, một tay theo bản năng hướng về phía sau Đàm Viên Sơ mà nép vào.

Đàm Viên Sơ cũng bỗng nhiên hoàn hồn, hắn nhạy bén nhận ra sự bất an của Vân Tự, cũng hiểu rõ sự bất an này đến từ đâu. Hắn chắn trước người nàng nhìn về phía mọi người, nhíu mày lạnh giọng:

"Canh giờ đã khuya, các người nên trở về."

Chúng phi tần á khẩu. Nếu là phi tần khác có thai, có lẽ các nàng còn có thể chúc mừng vài câu, nhưng Vân tiệp dư mang thai, Hoàng Thượng lại chẳng muốn nghe các nàng chúc mừng, mà trực tiếp đuổi các nàng rời đi?

Có người nhíu mày, có người cắn môi, nhất thời đều cảm thấy hụt hẫng.

Hoàng Hậu là người đầu tiên lên tiếng, nàng ấy nhìn thoáng qua Vân Tự, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Hoàng Hậu khẽ thi lễ với Đàm Viên Sơ:

"Canh giờ quả thực không còn sớm, thần thiếp xin cáo lui trước. Vân tiệp dư đã mang thai, cũng nên nghỉ ngơi sớm."

Có Hoàng Hậu làm gương, những người khác dù vui hay không cũng chỉ có thể theo sau hành lễ cáo lui.

Mọi người vừa ra khỏi Mộng Sư điện, liền thấy một cung nhân dẫn theo cấm quân rời đi.

Tô tiệp dư ngăn họ lại: "Các ngươi đi đâu vậy?"

Cung nhân vội vàng đáp: "Hoàng Thượng có lệnh, thỉnh Lâm thái y tiến cung bắt mạch cho Vân tiệp dư."

Sắc mặt mọi người lại biến đổi.

Lâm thái y là vị thái y giỏi nhất về phụ khoa trong Thái Y Viện, phi tần trong cung khi mang thai đều cần phải mời ông ấy xem qua.

An tài nhân vẫn luôn bị Quế Xuân kéo lại không cho nói chuyện, lúc này lại nhịn không được mà lên tiếng:

"Hoàng Thượng ngay cả một đêm cũng không đợi được sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-203.html.]

(Bà An tài nhân này hài thiệt, có bà này khiến hậu cung náo nhiệt xôm tụ hẳn )

Nửa đêm canh ba, cửa cung đều đã khóa, Hoàng Thượng cố tình muốn đêm nay đi thỉnh Lâm thái y để xác nhận Vân tiệp dư có thai thật hay không?

Sao trước giờ không thấy ngài ấy coi trọng long thai như vậy?

Nghĩ đến đây, An tài nhân không khỏi liếc mắt nhìn Tô tiệp dư. Từ lúc cung nhân rời đi, Tô tiệp dư vẫn đứng im tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì. An tài nhân nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là đồng nhân bất đồng mệnh."(1)

(1): Cùng là con người nhưng số mệnh không giống nhau.

Lời nàng ta vừa dứt, An tài nhân liền phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng về phía mình. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt băng giá của Tô tiệp dư. Nàng ta giật mình, vội vàng chột dạ dời mắt đi.

Quế Xuân nhìn An tài nhân với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

Chủ tử cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt: không quản được cái miệng của mình! Tô tiệp dư là người chủ tử có thể đắc tội sao?

Hoàng Hậu nghe thấy các nàng nói chuyện, liếc nhìn bọn họ, thanh âm hơi nghiêm nghị: "Đủ rồi, Vân tiệp dư mang thai là chuyện vui, ai dám nói lời chua ngoa, để bổn cung nghe thấy, bổn cung tuyệt không tha!"

Mọi người rùng mình, vội vàng hành lễ:

"Tần thiếp tuân mệnh."

Sắc mặt Hoàng Hậu hòa hoãn hơn rất nhiều, gật đầu: "Canh giờ không còn sớm, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, Hoàng Hậu nhìn thoáng qua Tô tiệp dư. Tô tiệp dư đang nhìn về hướng Chử Án cung, nàng ấy không khỏi nhíu mày, rồi mang theo Bách Chi rời đi.

Nhưng đến khi về đến Khôn Ninh cung, Hoàng hậu vẫn không yên lòng, nàng ấy rũ mắt xuống, vẻ mặt thoáng chút ưu tư.

Bách Chi có chút khó hiểu, bèn thử hỏi: "Nương nương, người không vui vì Vân tiệp dư mang thai sao?"

Theo Bách Chi, nàng ấy đối với việc Vân tiệp dư mang thai có cảm xúc khá phức tạp. Đầu tiên, Vân tiệp dư đã giúp nương nương giải quyết phiền toái là Đức phi, nàng ấy từ đáy lòng cảm kích Vân tiệp dư.

Tuy rằng nàng ấy cũng không rõ lắm Vân tiệp dư đã làm như thế nào.

Nhưng cảm kích thì cảm kích, nhìn thấy Vân tiệp dư mang thai, Mộng Sư điện càng thêm náo nhiệt, giống như mọi chuyện tốt đều dồn hết lên người Vân tiệp dư, nàng ấy cũng thay nương nương cảm thấy có chút chua xót.

Nghe vậy, Hoàng Hậu như cảm thấy buồn cười, lắc đầu: "Bổn cung có gì mà không vui?"

"Nàng ấy giúp bổn cung giải quyết Đức phi, đó là có ơn với bổn cung. Hơn nữa, cho dù nàng ấy không sinh hạ hoàng tử, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác, chi bằng là nàng ấy."

Ánh mắt Hoàng Hậu dần trở nên sâu thẳm, lời nàng nói chính là lời thật lòng.

So với những phi tần khác mang thai, nàng thà rằng đó là Vân Tự.

DTV

Bách Chi buồn bực: "Vậy nương nương đang phiền lòng chuyện gì?"

Hoàng Hậu mím môi, hồi lâu sau mới thở dài: "Bổn cung chỉ là lo lắng Tô tiệp dư sẽ làm chuyện sai lầm."

Bách Chi nhớ tới Tô tiệp dư, cũng nhăn mặt tỏ vẻ không vui.

Loading...