Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:51
Lượt xem: 0
Huống hồ nàng và Lục Tùng cũng chỉ là từng có ước định thời niên thiếu, cho dù có từng thành thân thì đã sao?
Chỉ cần Lục Tùng biến mất, những chuyện cũ liên quan đến hắn tự nhiên cũng sẽ tan biến theo.
Nói cho cùng, nàng là người của hắn, ngày sau chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Hôm nay là, ngày sau cũng là.
Những chuyện còn lại không còn quá quan trọng nữa.
Về việc trong lòng nàng có còn lưu luyến Lục Tùng hay không, Đàm Viên Sơ chưa từng lo lắng, thật nực cười, hắn cho nàng vinh hoa phú quý, cũng không dám chắc nàng dành cho hắn bao nhiêu tình cảm, Lục Tùng dựa vào cái gì mà có thể so sánh?
Vân Tự ngây người nhìn hắn, vừa rồi bảo nàng giải thích rõ ràng là hắn, bây giờ lại không muốn nghe cũng là hắn.
Sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Đàm Viên Sơ không giải thích, chỉ cúi đầu vén làn váy của nàng lên. Nàng đã cởi áo choàng cùng áo ngoài, trên người chỉ còn lại một lớp áo mỏng. Vân Tự ngơ ngác trước hành động của hắn, đôi mắt hạnh mở to đầy kinh ngạc:
"Người muốn làm gì?"
Làn váy được vén lên, làn da trắng nõn mịn màng bên trong lập tức hiện ra, cảnh xuân phơi bày trước mắt.
Nàng cắn môi, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, không hỏi nàng đang nghĩ gì, chỉ bình tĩnh hỏi:
"Không đau sao?"
Đây là lần thứ hai hắn hỏi câu này hôm nay.
Lần đầu tiên là ở Trích Nguyệt lâu.
Vân Tự bỗng hiểu ra hắn muốn làm gì, sống lưng đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Nàng hít hít mũi, nước mắt chực trào ra: "Người làm tần thiếp sợ."
Đàm Viên Sơ rũ mắt, hồi lâu sau không đầu không đuôi mà nói một câu:
"Ta không phải bọn họ."
Một câu nói ngắn ngủi không nghe ra chút cảm xúc nào.
Nhưng Vân Tự lại sững người, hắn không phải bọn họ, bọn họ là ai? Là những kẻ đã đẩy nàng vào bước đường cùng ư?
Ngữ khí hắn tuy thực đạm nhạt, nhưng Vân Tự lại như nghe ra chút thương tiếc cùng bất mãn.
Thương tiếc cho những gì nàng đã trải qua, và bất mãn vì nàng lại đánh đồng hắn với bọn họ.
Vân Tự bỗng thấy mũi cay cay, nàng cảm thấy hôm nay mình thật nhạy cảm. Nàng cắn môi nắm lấy tay Đàm Viên Sơ: "Thực xin lỗi."
"Tần thiếp không có ý đánh đồng người với bọn họ."
Chỉ là nàng vừa kể phu thê Lục gia đối xử với nàng thế nào, hắn liền có hành động như vậy, cho dù hắn muốn làm gì cũng là lẽ thường tình, nhưng vẫn khiến nàng theo bản năng mà kinh hãi, cả người lạnh toát.
Giọng nàng nhỏ nhẹ, mang theo chút buồn bã không rõ ràng: "Ngài là phu quân của tần thiếp, chuyện thân mật giữa hai ta là lẽ đương nhiên."
Đàm Viên Sơ đang xem xét vết thương trên đầu gối nàng bỗng khựng lại. Trong ánh đèn mờ ảo, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa bình tĩnh lại vừa sâu thẳm, thanh âm vẫn đều đều:
"Nàng vừa nói gì?"
Vân Tự nhất thời chưa kịp hoàn hồn, nàng hít hít mũi lặp lại: "Tần thiếp không có ý đánh đồng người với bọn họ."
Đàm Viên Sơ: "Không đúng."
Vân Tự ngẩn người, rồi hiểu ra điều gì đó, nàng run rẩy cụp mi xuống, thanh âm dường như nhỏ hơn rất nhiều:
"Người là phu quân của tần thiếp?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-201.html.]
Vân Tự cảm thấy sau khi nàng nói xong, có người nắm lấy mắt cá chân nàng, lực đạo không nặng không nhẹ chỉ khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Người nọ rũ mắt xuống, nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng lại nói:
"Lặp lại lần nữa."
Vân Tự cảm thấy chút cảm xúc còn sót lại sắp tan biến hết, nàng khẽ cắn môi. Một câu nói hết sức bình thường, vậy mà lại khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng. Hai chân nàng khẽ cọ xát vào nhau, ngay sau đó bị người kia giữ chặt:
"Đừng nhúc nhích."
Rồi hắn thản nhiên lặp lại: "Lặp lại lần nữa."
Vân Tự cắn môi cúi đầu, cổ và mặt đều ửng đỏ:
"Hoàng Thượng..."
Đàm Viên Sơ thấy nàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy hai chữ "Hoàng Thượng" có chút phá hỏng bầu không khí, hắn khẽ hỏi:
"Gọi là Hoàng Thượng dễ nghe hơn, hay gọi là Đàm Viên Sơ dễ nghe hơn?"
Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu.
Sao lại có người hỏi chuyện như vậy?
Dù trả lời thế nào cũng không đúng.
Đàm Viên Sơ chậm rãi hỏi: "Hửm?"
Vân Tự nhắm mắt lại, chọn một câu trả lời an toàn nhất:
"Tần thiếp phân biệt không ra..."
"Vậy thì gọi mỗi cái một lần."
Vân Tự nghẹn lời.
Ngày thường gọi hắn là Hoàng Thượng, nàng có thể thốt ra ngay lập tức, nhưng lúc này nàng lại không sao gọi được.
Nàng bỗng cảm thấy lúc này dù gọi hắn là gì, cũng giống như đang ve vãn hắn vậy.
Đàm Viên Sơ xem nhẹ cách xưng hô vừa rồi, chậm rãi hỏi:
"Là ba chữ này khó nghe, hay là khó đọc?"
Vân Tự bị bức đến khóc không ra nước mắt, cắn môi đáp: "Dễ nghe......"
Hắn nhướng mày: "Vậy là khó đọc rồi."
Vân Tự mím môi.
Đàm Viên Sơ thong thả chờ đợi nàng.
Hồi lâu sau, bên trong điện tĩnh lặng đầy ái muội mới vang lên một tiếng gọi khe khẽ, gần như không thể nghe thấy:
DTV
"Đàm... Viên Sơ..."
Vân Tự nhận ra ngay khi nàng vừa thốt ra ba chữ ấy, ánh mắt người đối diện bỗng trở nên sâu thẳm, khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Nàng cảm thấy hơi khó chịu, bèn nuốt nước bọt.
Một lúc lâu sau, người nọ vẫn chưa làm gì, chỉ nói với giọng điệu khó hiểu:
"Nếu nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì tốt rồi."
Nhưng hiển nhiên, chỉ khi làm sai chuyện, nàng mới có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn một chút.
Không đợi Vân Tự phản bác, ánh mắt hắn dừng lại trên vết bầm tím ở đầu gối nàng, rồi lên tiếng: "Người đâu, truyền thái y."