Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:48
Lượt xem: 1
Lục Tùng ho khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hắn có vẻ bất an, cuối cùng quỳ xuống hành lễ:
"Nô tài thỉnh an Vân tiệp dư."
Khi hắn quỳ xuống, Vân Tự liếc nhìn Tùng Phúc, lạnh nhạt nói: "Ta không dám nhận."
Lục Tùng khựng lại, cười khổ:
"Là ta quá xúc động, suýt nữa liên lụy đến muội. Muội trách ta cũng phải."
Cách xưng hô trong miệng hắn thay đổi, vô hình trung kéo gần khoảng cách hai người. Vân Tự nhíu mày, rõ ràng hắn cố tình gài bẫy nàng, giờ lại làm ra vẻ này, thật buồn nôn.
Hôm nay nàng chọn nơi này quả là đúng, nếu Lục Tùng là đào hát, e rằng đã sớm nổi danh.
Vân Tự có thể thong thả thưởng thức màn kịch của Lục Tùng, nghe hắn bịa ra lý do thoái thác, nhưng nàng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.
Không hiểu sao từ khi hồi cung, tâm trạng nàng trở nên nhạy cảm không muốn kìm nén cảm xúc nữa.
Vân Tự lạnh lùng cắt ngang lời Lục Tùng: "Đừng giả vờ nữa."
"Ngươi cố ý dẫn ta đến đấy, chẳng qua là muốn đổ chuyện của Đức phi lên đầu ta. Ngươi và ta quen biết nhiều năm, diễn trò như vậy, ngươi nghĩ có thể lừa được ta sao?"
Lục Tùng đột nhiên im bặt, ngẩng đầu nhìn Vân Tự. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn lập tức hiểu ra, Vân Tự sẽ không tin bất cứ lời nào của hắn.
Trong lòng Lục Tùng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Nếu Vân Tự không tin hắn, vậy mục đích nàng gặp hắn hôm nay là gì?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, hắn đã thấy Vân Tự rũ mắt nhìn mình, sau hồi lâu nàng nhếch môi đầy châm chọc:
"Lục Tùng, ngươi và phụ thân ngươi thật giống nhau, một bên tỏ vẻ áy náy bất an, một bên lại hận không thể đẩy người ta vào chỗ chết."
Sắc mặt Lục Tùng thay đổi, hắn ngẩng phắt đầu cắt ngang lời Vân Tự: "Ta không giống ông ta!"
Lục Tùng cố kìm nén cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Là ông ta phá hỏng tất cả! Ta chỉ muốn đưa mọi thứ về quỹ đạo mà thôi!"
Sao hắn có thể giống cha mình được?!
Sắc mặt Vân Tự chợt khó coi, nàng theo bản năng muốn ngăn Lục Tùng lại, nhưng rồi thôi.
"Nếu không phải ông ta, ngươi và ta căn bản sẽ không xuất hiện ở đây, chúng ta đã sớm nên thành phu thê rồi!"
Người vẫn luôn thờ ơ đứng ngoài điện, lúc này rốt cuộc cũng có phản ứng.
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn Hoàng Thượng, dường như thấy được sự lạnh lẽo trong mắt người, không khỏi rùng mình.
Giọng Lục Tùng vừa dứt, trong điện vang lên một tiếng "bốp" thanh thúy. Lực đạo mạnh mẽ khiến Lục Tùng phải quay mặt đi, khóe miệng rỉ máu.
Vân Tự căm ghét nói: "Ngươi còn chê Lục gia chưa gây đủ phiền phức cho ta sao?!"
Nhận thấy sự mâu thuẫn và bài xích của nàng, Lục Tùng bỗng cười khẽ: "Phiền phức?"
"Vân Tự, năm đó ngươi nương nhờ nhà ta, luôn miệng đồng ý gả cho ta, sao lúc đó không thấy phiền phức?"
Lần đầu tiên Vân Tự thấy Lục Tùng xé bỏ lớp mặt nạ để lộ ra gương mặt thật. Hắn ngẩng đầu, đáy mắt toàn là sự cố chấp và âm u, hoặc nói đúng hơn, hắn vốn là người như vậy, chỉ là hắn luôn che giấu rất kỹ. Vân Tự nghe ra sự chất vấn trong giọng nói của hắn, suýt nữa bật cười.
Lục Tùng còn muốn nói gì đó, nhưng Tùng Phúc đã giữ hắn lại: "Chủ tử, đừng nghe hắn nói nhảm!"
Vẻ mặt Tùng Phúc tàn nhẫn, hắn và tiệp dư là người cùng thuyền, nếu Lục Tùng thật sự từng có gì với tiệp dư, giữ hắn lại chính là tai họa ngầm.
Thu Viện cũng đỡ lấy nàng, đè thấp giọng nói: "Để lâu sẽ sinh biến."
Vân Tự nhắm mắt, hôm nay vốn chỉ muốn Lục Tùng chết, nàng không cần thiết phải dài dòng với hắn.
Nàng xoay người định rời đi.
Thanh âm của Lục Tùng lại khó nhọc vang lên từ phía sau: "Trước khi đến đây, ta đã để lại một bức thư nói là người muốn gặp ta. Nếu hôm nay ta không về, Vân tiệp dư, ngày mai đại hoàng tử sẽ đến tìm người đòi người đấy."
Vân Tự quay đầu lại. Lục Tùng đang bị Tùng Phúc siết cổ, khuôn mặt đỏ bừng, hắn một tay nắm chặt cánh tay Tùng Phúc, một bên cười với Vân Tự:
"Người thông minh như vậy, dù có Đức phi làm gương, người cũng không chịu tin ta một lần."
"Chúng ta hiểu rõ nhau, biết người không tin ta, sao ta sẽ không chuẩn bị gì mà đến gặp người chứ?"
Hắn liên tục gọi "người", nghe như rất cung kính nhưng lại lộ ra sự mỉa mai và ác ý khó tả.
Tùng Phúc do dự nhìn Vân Tự.
Vân Tự siết chặt khăn tay, Lục Tùng nhận ra sự thay đổi trong mắt nàng, hắn cười khẽ:
"Vân Tự, người xem, chúng ta ai cũng không tin ai, đúng là trời sinh một đôi."
Cánh cửa phía sau đột nhiên bị đẩy ra.
Mọi người trong điện đều giật mình. Tùng Phúc đứng đối diện cửa, vừa nhìn đã thấy người đến, hắn sợ hãi vội vã buông tay, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất hô lên:
"Nô tài tham kiến Hoàng Thượng!"
Cả người Vân Tự cứng đờ, ngay cả cảm giác ghê tởm Lục Tùng cũng bị nàng gạt sang một bên, thậm chí không dám quay đầu nhìn Đàm Viên Sơ.
Đầu óc nàng trống rỗng trong giây lát, khi hoàn hồn lại vẫn vô cùng hỗn loạn. Sao Hoàng Thượng lại ở đây?
Ngài ấy đến từ lúc nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-199.html.]
Lại nghe được bao nhiêu?
Vân Tự cắn chặt môi.
Đàm Viên Sơ vừa bước vào, ánh mắt đã chạm phải nữ tử đang căng thẳng tột độ. Nàng dường như bị đóng đinh tại chỗ, dù nghe thấy cung nhân hành lễ cũng không quay đầu nhìn lấy hắn một cái.
Chỉ chút gan dạ này mà cũng dám ra ngoài làm chuyện xấu?
Sau một khắc, Đàm Viên Sơ mới lên tiếng, thanh âm nhàn nhạt: "Tên đó đẹp đến vậy sao?"
Khiến nàng quay đầu nhìn hắn một cái cũng tiếc?
Thu Viện khẽ kéo Vân Tự một cái. Vân Tự cắn môi, chậm chạp xoay người, đôi mắt hạnh nhìn về phía Đàm Viên Sơ. Cảm xúc trong mắt hắn rất nhạt, khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Vân Tự cũng không nhìn ra.
Nàng "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, đầu gối va xuống nền đau nhói, phát ra tiếng "bịch" nặng nề: "Hoàng Thượng..."
Nàng quỳ quá nhanh khiến người ta không kịp ngăn cản. Vân Tự cụp mi rũ mắt, bất an đến mức không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Sắc mặt Đàm Viên Sơ hoàn toàn lạnh xuống.
Mọi người im lặng như tờ.
Vân Tự quá căng thẳng nên không nhận ra sự khác thường của Đàm Viên Sơ, nhưng Lục Tùng lại nhìn ra điều gì đó. Khi bị Tùng Phúc siết cổ hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh, nhưng giờ phút này rốt cuộc cũng cảm thấy hoảng loạn.
Đàm Viên Sơ dường như cuối cùng cũng chú ý đến hắn. Lục Tùng khó mà hình dung ánh mắt ấy, vừa cao cao tại thượng vừa xem thường hắn.
Đàm Viên Sơ cúi người, nắm lấy cổ tay Vân Tự kéo nàng lên.
Lục Tùng như bị một cái tát vô hình, má nóng rát.
Nếu vừa rồi Đàm Viên Sơ lên tiếng, liệu hắn có dám nói câu "Hắn và Vân Tự trời sinh một đôi" không?
Lục Tùng không biết.
Nhưng giữa không gian im lặng, hắn há miệng thở dốc, lại không dám nói thêm lời nào.
Vân Tự giật mình, nàng hơi sợ hãi nhìn Đàm Viên Sơ, đôi mắt hạnh chứa đầy sự bối rối cùng bất an. Từ lần đầu gặp mặt, nàng đã dám cãi lời hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng thận trọng như vậy.
Đàm Viên Sơ không vui, thậm chí còn thấy phiền lòng.
Hắn nâng niu nàng bấy lâu mới nuôi dưỡng được chút kiều khí và cá tính, vậy mà nhìn thấy tên nô tài này một cái, bao nhiêu công sức của hắn đổ sông đổ biển.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn đầu gối nàng, lãnh đạm hỏi: "Không đau sao?"
Vân Tự ngẩn ra, đôi mắt hạnh run rẩy, nàng không dám tin nhìn Đàm Viên Sơ. Hắn.... không giận nàng sao?
Ngữ khí tuy lạnh nhạt nhưng ý tứ trong lời nói lại rõ ràng.
Vân Tự cắn môi, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, khó khăn mới thốt ra: "Đau..."
Đàm Viên Sơ lại nhìn nàng một cái, vẻ lạnh lùng trên mặt cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Lúc này hắn mới liếc nhìn Lục Tùng.
Chỉ một cái liếc mắt, Đàm Viên Sơ đã thu hồi tầm mắt. Thấy dấu vết trên cổ Lục Tùng, hắn biết rõ mục đích chuyến đi này của nữ tử, nên chẳng còn hứng thú gì với Lục Tùng nữa.
Đàm Viên Sơ lười lãng phí thời gian, chỉ khẽ nói: "Nghe nói nếu hôm nay ngươi không về, ngày mai đại hoàng tử sẽ tự mình đến tìm nàng ấy đòi người?"
Lục Tùng cứng họng.
DTV
Hắn dám nói với Vân Tự như vậy là vì chắc chắn nàng không dám làm lớn chuyện. Chỉ cần nàng có chút kiêng kỵ và do dự, hắn sẽ có cơ hội sống sót.
Nhưng với Đàm Viên Sơ thì sao?
Hắn muốn mạng một tên nô tài, còn sợ làm lớn chuyện sao?
Đàm Viên Sơ một tay ôm eo nữ tử, ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc, hờ hững nói: "Trẫm cũng muốn biết, một tên nô tài như ngươi biến mất, có thể tạo ra sóng gió gì trong cung."
Dứt lời, Đàm Viên Sơ khẽ gật đầu.
Lập tức có người giữ chặt Lục Tùng, cũng có người nhặt sợi dây thừng Tùng Phúc đánh rơi.
Lục Tùng không còn giữ được bình tĩnh, hắn vùng vẫy:
"Không phải! Hoàng Thượng... Xin nghe nô tài giải thích..."
Đàm Viên Sơ không thèm nhìn hắn, chỉ quay sang nữ tử, lạnh giọng hỏi: "Loại mặt hàng này, trước kia nàng bị bệnh về mắt sao?"
Cái gọi là mưu kế, bất quá chỉ là kỹ xảo của một tên hề nhảy nhót mà thôi.
Vân Tự nhìn Lục Tùng đang vùng vẫy nhưng hơi thở ngày càng khó khăn. Hắn đã mất hết bình tĩnh chỉ còn lại sự kệch cỡm. Vân Tự chớp mắt đáp: "Hình như là từng bị."
Rồi nàng lại tự giải thích: "Lúc đó tần thiếp mới tám chín tuổi, nhất thời nhìn nhầm cũng là điều dễ hiểu."
Nghe thấy ba chữ "tám chín tuổi", sắc mặt Đàm Viên Sơ hơi sầm lại.
Nàng cũng thật có bản lĩnh.
Tám chín tuổi đã dám đồng ý chuyện hôn sự?
Có người nắm lấy tay, Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn xuống. Vân Tự đang bất an nắm lấy tay hắn, không hề liếc nhìn tên nô tài kia, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng của hắn.
Vẻ buồn bực trong lòng Đàm Viên Sơ khi nhận ra điều này đã lặng lẽ tan biến.
Nói cho cùng, lúc đó nàng còn nhỏ, biết được gì chứ?
Muốn trách thì chỉ có thể trách kẻ lừa gạt nàng.