Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:46
Lượt xem: 0
Hứa Thuận Phúc đi theo sau Đàm Viên Sơ ra khỏi Dực Hòa cung, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nói lời nào.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.
Dung chiêu nghi và Đức phi lần lượt ngã ngựa, trong cung tam đầu sỏ chỉ còn lại Hoàng Hậu, kết quả mọi chuyện còn chưa kết thúc lại xảy ra chuyện Vân tiệp dư dan díu với người khác.
Thật ra, Hứa Thuận Phúc hoài nghi lời Đức phi nói.
Hắn và Vân tiệp dư sớm chiều chung sống hơn một năm, tự nhận là có chút hiểu biết về nàng.
Đó là một người vụ lợi, cũng là một người thông minh.
Sao nàng có thể làm ra chuyện không có lợi ích gì cho bản thân?
Vân tiệp dư sau khi có vị phân, số lần Hoàng Thượng đến Mộng Sư điện thị tẩm là nhiều nhất hậu cung, còn trước đó ở Dưỡng Tâm nữa.
Vân tiệp dư cả ngày đi theo hầu hạ Hoàng Thượng, lấy đâu ra thời gian và cơ hội?
Hơn nữa, Lục Tùng chẳng phải vẫn luôn ở Dực Hòa cung sao? Nếu Lục Tùng thật sự có gì với Vân tiệp dư, Đức phi có thể yên tâm để Lục Tùng hầu hạ bên cạnh?
Hứa Thuận Phúc cảm thấy không có khả năng.
Nhưng hắn nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là Hoàng Thượng có tin tưởng Vân tiệp dư hay không.
Hứa Thuận Phúc len lén liếc nhìn Hoàng Thượng, rồi vội vàng thu hồi tầm mắt trước khi bị phát hiện.
Không dám nghĩ lung tung nữa, Hứa Thuận Phúc ngẩng đầu lên nhìn, bỗng phát hiện bọn họ đã đến trước cửa Chử Án cung. Chử Án cung đã tắt đèn, bên trong tối om.
Đàm Viên Sơ dừng lại.
Hứa Thuận Phúc do dự hỏi: "Hoàng Thượng, có cần nô tài đi gõ cửa không?"
Đàm Viên Sơ khựng lại, nhớ về nửa đêm hôm ấy khi hắn đi đến Mộng Sư điện, nữ tử kia đã sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:" Nàng ngủ nông, thôi vậy."
Thôi khỏi quấy rầy nàng, kẻo lại bị nàng oán trách.
Hứa Thuận Phúc cung kính đi theo phía sau, trong lòng không khỏi suy đoán, Hoàng Thượng không cho hắn gõ cửa, rốt cuộc là sợ đánh thức Vân tiệp dư, hay là những lời của Đức phi đã phần nào tác động đến người?
Hứa Thuận Phúc không rõ.
Đoàn người vòng về Dưỡng Tâm điện.
Gió thu se lạnh thổi qua khiến người ta rùng mình. Tùng bách hai bên đón gió đứng thẳng. Khi sắp đến Dưỡng Tâm điện, Hứa Thuận Phúc nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Hoàng Thượng: "Để mắt đến Lục Tùng."
Dù thế nào đi nữa, việc Đức phi nhắc đến Lục Tùng vào thời khắc mấu chốt này, chỉ có thể chứng tỏ Lục Tùng có liên quan mật thiết đến chuyện của Đức phi. Nếu không, sao Đức phi lại lãng phí cơ hội cuối cùng này để kéo Lục Tùng c.h.ế.t chung?
Đàm Viên Sơ không thể không thừa nhận, Đức phi rất hiểu hắn.
DTV
Ả biết rõ, dù Lục Tùng có quan hệ gì với Vân Tự hay không thì sau khi ả nói ra những lời kia, hắn cũng sẽ không để Lục Tùng sống yên ổn trong cung.
Hứa Thuận Phúc cung kính vâng dạ.
Hắn cho rằng Lục Tùng và Vân tiệp dư không có gì mờ ám, nên việc theo dõi Lục Tùng chẳng có gì khó xử.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã bị vả mặt.
Hứa Thuận Phúc khẽ kêu lên một tiếng, cảm thấy mặt hơi đau khi nghe Lộ Nguyên bẩm báo: "Lục Tùng và... Vân tiệp dư ở trong cung hẹn... gặp nhau ạ."
Trước điện lặng ngắt như tờ. Lộ Nguyên ủ rũ cúi đầu. Hắn ở bên cạnh Vân tiệp dư lâu hơn Hứa Thuận Phúc, nên trong lòng luôn cảm thấy Vân tiệp dư sẽ không làm ra chuyện như vậy. Dù Lục Tùng bị phát hiện gặp gỡ Tùng Phúc, hắn vẫn cố gắng nói đỡ cho Vân tiệp dư:
"Hoàng Thượng sủng ái Vân tiệp dư như vậy, ngài ấy không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn. E là có hiểu lầm gì đó."
Hứa Thuận Phúc trừng mắt nhìn hắn: "Đừng để ta nghe thấy ngươi nói câu đó lần thứ hai."
Dù trong lòng có thiên vị cũng không được, bọn họ là người hầu hạ Hoàng Thượng, ít nhất bề ngoài phải công bằng.
Lộ Nguyên vội ngậm miệng, cúi đầu với Hứa Thuận Phúc: "Nô tài ghi nhớ."
Tin tức cuối cùng được bẩm báo lên Đàm Viên Sơ, Dưỡng Tâm điện chìm trong tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
*****
Cùng lúc đó, Vân Tự cũng nhận được tin, Lục Tùng đồng ý gặp nàng.
Nhưng lần này, Vân Tự không muốn gặp Lục Tùng ở Mộng Sư điện, Nàng đã có tính toán nên không muốn gặp hắn ở địa bàn của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-198.html.]
Nàng bảo Tùng Phúc hẹn Lục Tùng ở Trích Nguyệt lâu.
Trừ những ngày yến tiệc hay xem biểu diễn, Trích Nguyệt lâu thường không có người qua lại, vắng vẻ đến lạ. Các cung nhân chỉ thỉnh thoảng đến dọn dẹp, tối đến thì khóa cửa.
Đây là nơi gặp gỡ bí mật lý tưởng.
Đêm đó, sau khi nhận được tin Đàm Viên Sơ không đến hậu cung, Vân Tự liền hành động.
Nàng không thích để lại hậu họa.
Nếu có thể giải quyết Lục Tùng ngay, nàng tất nhiên muốn càng sớm càng tốt.
Thu Viện khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng màu sẫm, dù dính bẩn cũng khó thấy. Thu Viện cau mày, vẫn không yên tâm khi Vân Tự muốn rời khỏi Mộng Sư điện, nàng ấy không nhịn được lên tiếng:
"Chủ tử, loại chuyện này người không cần phải đích thân đi."
Vân Tự biết nàng ấy lo lắng nhưng vẫn lắc đầu từ chối: "Nếu hắn không thấy ta, nhất định sẽ sinh nghi, đến lúc đó náo loạn lên mới phiền phức."
Thu Viện im bặt.
Trong cung vắng lặng, cả cung điện chỉ có mình Vân Tự.
Người canh giữ cửa điện đều là người của nàng, lúc nàng và Thu Viện ra ngoài không quấy rầy đến ai.
Trừ phi có kẻ vẫn luôn theo dõi nàng.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hứa Thuận Phúc nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào: "Hoàng Thượng, Vân tiệp dư đã ra ngoài."
Đàm Viên Sơ vẫn cúi đầu, thờ ơ hỏi: "Đi đâu?"
Trong điện yên ắng lạ thường, Hứa Thuận Phúc không nghe ra cảm xúc gì trong giọng nói của Hoàng Thượng, nhưng vẫn không nhịn được rụt cổ, khẽ đáp:
"Hình như là đi về phía Trích Nguyệt lâu ạ."
Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng ngẩng lên, trong điện tĩnh lặng vang lên tiếng cười khẽ của hắn. Hắn nhàn nhạt nói: "Quả là kín đáo."
Trích Nguyệt lâu không có chủ nhân, gặp nhau ở đó sẽ không bị ai quấy rầy.
Một câu nói nhẹ tênh lại khiến Hứa Thuận Phúc lặng lẽ nuốt nước miếng.
Đàm Viên Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, khi Hứa Thuận Phúc hỏi có muốn đi xem không, hắn trầm mặc hồi lâu mới đứng dậy:
"Đi thôi, xem Vân tiệp dư của chúng ta định làm gì."
Vân Tự dan díu với cung nhân?
Đàm Viên Sơ thừa nhận, khi mới nghe thấy chuyện này hắn thật sự không kìm được cơn giận.
Cảm xúc khó tả cuồn cuộn trong lòng khiến hắn nhất thời nghẹt thở. Nhưng khi nghĩ đến Vân Tự, cơn giận của Đàm Viên Sơ liền tan biến.
Thậm chí còn cảm thấy có chút khó nói nên lời.
Nói thẳng ra, Vân Tự đến với hắn là có mục đích.
Nàng dan díu với cung nhân thì được lợi gì?
Vân Tự vừa hám danh vừa tự ti, chỉ muốn leo lên thật cao, sao có thể để chuyện này kéo chân nàng?
Chính vì vậy, Đàm Viên Sơ càng tò mò hơn về lý do nàng nửa đêm gặp Lục Tùng.
Khi bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Đàm Viên Sơ còn thầm nghĩ, nàng bị điên rồi sao?
*****
Vân Tự không biết có người đang mắng mình, nàng đã đến Trích Nguyệt lâu. Lục Tùng đến trước nàng một chút.
Khoảng cách từ Hoàng Tử Sở đến Trích Nguyệt lâu xa hơn so với Mộng Sư điện, nhưng Lục Tùng sau khi đến Hoàng Tử Sở rõ ràng tự do hơn nhiều so với khi ở Dực Hòa cung.
Cho nên hắn mới có thể đến nhanh như vậy.
Thu Viện xách đèn lồng soi sáng bên trong, cũng khiến Vân Tự nhìn rõ Lục Tùng hơn.
Sắc mặt hắn vẫn còn hơi tái. Vốn dĩ hắn có vẻ ngoài thanh tú, giờ lại yếu ớt càng tăng thêm nét phong trần, khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.
Vân Tự thờ ơ với điều này, nàng thậm chí còn cảm thấy Lục Tùng cố tình làm vậy.