Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:44
Lượt xem: 1
Ngày dần tàn, hoàng hôn chỉ còn le lói ánh tà dương, mây đỏ rực cả bầu trời.
Hôm nay Đàm Viên Sơ vẫn chưa đến hậu cung.
À không, phải nói là đến tận đêm khuya.
Đại môn Dực Hòa cung mở rộng, Đức phi nghe thấy động tĩnh liền mở mắt. Ả bò xuống giường, trong điện không có cung nhân, không ai giúp ả rửa mặt chải đầu trang điểm. Ả muốn giữ chút tôn nghiêm cuối cùng nên mỗi ngày đều tự mình trang điểm, nhưng mấy ngày không rửa mặt, mái tóc đen của ả như dính một lớp dầu mỡ dày, dù có cố gắng chải chuốt cũng vô ích.
Cửa điện mở ra, Đức phi đón ánh trăng mờ nhạt, hai mắt mở to nhìn người vừa đến, rơi vào đôi mắt vô cảm của hắn.
Đức phi sững sờ.
Ả chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày nghèo túng đến vậy, cũng không ngờ sẽ gặp Hoàng Thượng trong hoàn cảnh này.
Trong điện tối om, Hứa Thuận Phúc xách đèn lồng đi vào thắp sáng đèn đuốc, rồi nhanh chóng dẫn Lộ Nguyên cùng đám người rời đi.
Cửa điện đóng lại với tiếng kẽo kẹt, trong điện chỉ còn lại hai người, yên tĩnh đến lạ thường.
Đức phi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, đột nhiên hỏi:
"Nếu hôm nay thần thiếp không nhắc đến Vân tiệp dư, Hoàng Thượng có đến gặp thần thiếp không?"
Đàm Viên Sơ không buồn nhấc mí mắt: "Đừng nói nhảm."
Hắn đến, không phải để nghe Đức phi nói những lời này.
Nhưng hắn không muốn nghe, Đức phi cũng từ thái độ của hắn mà biết được kết cục của mình. Ả không dừng lại như hắn mong muốn mà tự giễu cười khẽ:
"Thần thiếp vốn định cầu xin Hoàng Thượng tha mạng."
Chỉ cần còn sống, ả luôn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nhưng giờ ả biết, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không để ả sống mà rời khỏi Dực Hòa cung, cầu xin cũng chỉ khiến bản thân thêm nan kham mà thôi.
Đức phi cũng lạnh mặt, người sắp chết, ả không còn bận tâm đắc tội Hoàng Thượng hay không.
Gia tộc ả ư?
Hoàng Thượng sẽ không động đến.
Ít nhất là trong khoảng thời gian đại hoàng tử còn nhỏ, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ giữ lại Chu gia để kiềm chế người khác, đồng thời bảo vệ đại hoàng trưởng tử.
(Mụ này lúc nào cũng ảo tưởng coi trời bằng vung, cứ tưởng này tưởng nọ tưởng hoàng thượng không dám làm gì nhà ả)
Hắn lạnh nhạt với hậu phi, nhưng lại yêu thương và coi trọng con cái.
Đàm Viên Sơ thấy dáng vẻ này của Đức phi, bực bội nhíu mày.
Đức phi làm như không thấy biểu cảm của hắn, ánh trăng chiếu vào người ả càng làm nổi bật vẻ chật vật. Ả bình tĩnh nói ra tội danh của mình, giọng điệu chẳng khác nào đang trần thuật sự việc:
"Người ghét thần thiếp dan díu với cung nhân làm hoàng thất hổ thẹn, hận không thể trừ khử thần thiếp cho thống khoái."
Nói đến đây, Đức phi đột nhiên cười khẽ, giọng điệu mỉa mai không rõ là dành cho ai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-197.html.]
"Người có tam cung lục viện, mỗi ngày thay một phi tần sủng ái, có khi cả tháng cũng không lặp lại, nhưng người có nhớ rõ một tháng người đến cung thần thiếp mấy lần không?"
Đàm Viên Sơ tất nhiên không nhớ những chuyện này, hắn vẫn lạnh lùng nhìn Đức phi.
Đức phi cười nhạt, nói cho hắn đáp án: "Nhiều nhất là ba lần, ít thì một lần cũng không có. Một năm 365 ngày, người đến cung thần thiếp chỉ vỏn vẹn hai ba mươi ngày, vậy mà thần thiếp cũng được coi là có được thánh sủng."
Đàm Viên Sơ khựng lại, cuối cùng cũng chịu nhìn ả.
"Trong cung này nhiều phi tần cả đời chưa từng được gặp thánh nhan, Hoàng Thượng nghĩ có bao nhiêu người giống thần thiếp?"
Ả đang hỏi Đàm Viên Sơ, hay nói đúng hơn là đang mỉa mai hắn.
DTV
Đàm Viên Sơ lạnh giọng: "Đức phi, ngươi thật to gan."
Hắn nói ả to gan nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt đến vô tình:
"Ngươi có biết chỉ bằng lời này, trẫm có thể tru di cửu tộc nhà ngươi không?"
Đức phi không nghe ra sự tức giận trong giọng hắn, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ. Quả nhiên không thấy sự tức giận trên mặt hắn, ả bỗng cảm thấy vị đế vương trước mắt thật xa lạ.
"Người...."
Đàm Viên Sơ nhìn Đức phi từng cao quý với vẻ mặt lạnh nhạt, thanh âm không chút cảm xúc:
"Đức phi, ngươi phải biết rằng, người với người là khác nhau."
Hắn từ nhỏ lớn lên trong cung đình, đối với tình hình của nữ nhân trong cung không phải không rõ ràng, chỉ là có những chuyện không cần thiết phải bày ra mặt bàn.
Thiếp thông buôn bán, quả phụ tái giá, những chuyện này đều phổ biến ở triều đại này.
Kính Sự Phòng ghi chép lại việc thị tẩm của phi tần là để phòng ngừa huyết mạch hoàng thất lẫn lộn.
Đàm Viên Sơ không gặp phi tần, hắn căn bản không quan tâm các nàng làm gì sau lưng. Các nàng đã định sẵn phải sống cả đời trong cung, Đức phi đã lầm tưởng một chuyện. Dù những phi tần này có cảm thấy cô đơn cũng sẽ không làm chuyện khác người, rốt cuộc không phải ai cũng không sợ liên lụy đến gia tộc.
Đàm Viên Sơ nhìn Đức phi, giọng điệu nhàn nhạt pha chút mỉa mai: "Ngươi là mẫu thân thân sinh của hoàng tử, có những việc người khác làm được, ngươi lại không thể."
Đức phi nghe ra hàm ý trong lời hắn, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Một lúc lâu sau, Đức phi nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn:
"Lục Tùng... Hắn từng cùng làm việc chung với Vân Tự ở Hòa Nghi điện, hắn và Vân Tự quen biết nhau từ ngoài cung..."
"Nếu Hoàng Thượng không tin thần thiếp, cứ phái người đi điều tra, bọn họ chắc chắn không trong sạch."
Đức phi không quan tâm Vân Tự và Lục Tùng có trong sạch hay không, dù thật sự trong sạch cũng không ngăn được sự nghi ngờ của bậc đế vương.
"Hoàng Thượng nghĩ xem, một người biết chữ dựa vào cái gì mà muốn vào cung làm một nô tài tàn tật?"
Tất nhiên là có mục đích.
Đức phi cúi đầu che giấu sự âm lãnh trong mắt. Dù phải chết, ả cũng muốn kéo theo vài người chôn cùng.
Lục Tùng cho rằng sau khi phản bội ả, ả sẽ để hắn sống yên ổn?!