Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 195

Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:40
Lượt xem: 0

Về sau, khi lưu lạc đến chốn cung đình, bạc với hắn mà nói đã chẳng còn quan trọng nữa.

Hắn vĩnh viễn nhớ cái cảm giác nằm trên đài thiến, lưỡi d.a.o sắc lạnh hạ xuống, cơn đau thấu xương khiến hắn ngất lịm. Khi tỉnh lại, hắn đã ở trong Trung Tỉnh điện.

Hắn không hề tỏ ra oán hận, ngược lại còn cư xử rất tốt, nên nhanh chóng được Lưu công công coi trọng.

Khi Lư tần trong cung cần người hầu hạ, hắn được Lưu công công đưa đến Hòa Nghi điện. Lục Tùng nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại Vân Tự ở trong cung.

Vân Tự mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.

Nàng mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, rõ ràng chỉ là một cung nữ, vậy mà còn rực rỡ hơn cả Lư tần trước đây.

Nàng vẫn luôn như vậy, trước kia ở Lý gia thôn chẳng ai sánh bằng nàng.

Nếu phụ mẫu nàng không mất sớm, có lẽ hắn căn bản không thể đến gần nàng. Nhưng trên đời không có chữ nếu, nàng đã lưu lạc đến nhà hắn, không thể không gắn bó với hắn.

Khi biết Vân Tự lại là đại cung nữ của Hòa Nghi điện, Lục Tùng lập tức hiểu rằng Lư tần chẳng qua chỉ là một kẻ ngu ngốc.

Muốn lấy được lòng tin của Lư tần đâu phải chuyện khó.

Nhìn thấy Vân Tự, Lục Tùng liền biết mình nên đối xử với nàng như thế nào.

Nữ tử thường mềm lòng, dù có cứng cỏi đến đâu, lâu dần cũng sẽ bị cảm hóa.

Chỉ là Vân Tự lại kiên định khác thường, dù hắn có tỏ ra hối lỗi và bất an đến đâu, nàng dường như vẫn căm ghét hắn đến tận xương tủy.

Lục Tùng chỉ còn cách từ từ thực hiện kế hoạch. Sau này, khi phát hiện Vân Tự và Tiểu Dung Tử có quan hệ thân thiết, hắn ra sức thể hiện sự khác biệt của mình với Vân Tự trên mọi phương diện.

Con người ta đối với kẻ ái mộ mình luôn có chút đặc biệt.

Mọi chuyện kết thúc vào lúc Lục Tùng phát hiện ra mối liên hệ giữa Vân Tự và Hoàng Thượng.

Một khi Hoàng Thượng nhìn thấy Vân Tự, Lục Tùng không nghi ngờ gì rằng Vân Tự sẽ lọt vào mắt xanh của ngài ấy. Là nam nhân, hắn hiểu rõ thói hư tật xấu của nam nhân.

Càng có địa vị quyền lực, người ta càng coi trọng sắc đẹp.

Mà Vân Tự lại là người xuất sắc hiếm có, Hoàng Thượng không lý nào không để ý đến nàng.

Ngay từ khi còn ở Lý gia thôn, Lục Tùng đã biết Vân Tự là một người thông minh.

Nàng luôn biết nên dùng thái độ nào để sinh tồn trong hoàn cảnh nào.

......Vân Tự sẽ đắc thế.

Khi nhận ra ánh mắt Hoàng Thượng nhìn Vân Tự có điều khác lạ, Lục Tùng đã đoán trước được điều này.

Một mặt hắn tỏ ra hối lỗi và yêu thương Vân Tự, mặt khác lại ghen ghét đến phát điên trong lòng. Tại sao chứ?

Tại sao hắn lại rơi vào tình cảnh này, từ một người từng được mọi người trong thôn kỳ vọng trở thành một tên thái giám, thậm chí không phải là một nam nhân đúng nghĩa, còn Vân Tự lại có thể hưởng hết vinh hoa phú quý?

Bọn họ là người một nhà, hắn đã tìm kiếm nàng bao năm, vậy mà nàng lại sớm chọn cách lãng quên hắn.

Sau khi Lư tần qua đời, Lục Tùng không nhận thấy điều gì bất thường ở Vân Tự, nhưng trong cung còn có Tiểu Dung Tử và Thu Linh, hắn cảm giác cái c.h.ế.t của Lư tần có liên quan đến Vân Tự.

DTV

Hơn nữa, hắn biết Vân Tự biết bơi.

Nhưng hắn không chắc tại sao Vân Tự lại muốn hại c.h.ế.t Lư tần.

Hắn đã từng nói, nữ tử thường dễ mềm lòng, Vân Tự dù thông minh cũng không phải ngoại lệ. Nàng đã quyết định làm gì, vậy mà vẫn có thể do dự vì Lư tần.

Vì vậy, thái độ của Lục Tùng đối với Vân Tự vẫn không hề thay đổi.

Lúc lời đồn Vân Tự hãm hại Lư tần rộ lên trong cung. Có người đến Trung Tỉnh điện điều tra tin tức, hắn đã khéo léo để lộ chuyện hắn và Vân Tự từng quen biết.

Không lâu sau đó, Lục Tùng được chọn vào Dực Hòa cung.

Khi Đức phi dò hỏi về mối quan hệ với Vân Tự, Lục Tùng chỉ ấp úng tỏ vẻ khó xử, như không biết rõ tình hình.

Ai mà chẳng thích người trọng tình trọng nghĩa.

Cho đến đêm Trung Thu hôm ấy, hắn đang trực đêm thì Đức phi tỉnh giấc. Hắn nhỏ giọng khuyên giải an ủi vài câu, vốn chỉ muốn lấy lòng Đức phi, nào ngờ từ đó về sau, mọi chuyện đều vượt khỏi tầm kiểm soát.

Vân Tự vào Dưỡng Tâm điện, ngày càng được Hoàng Thượng sủng ái, còn hắn ở Dực Hòa cung lại phải chịu nhục nhã.

Mỗi khi nghe nói Dưỡng Tâm điện gọi nước, Lục Tùng lại nghĩ, không biết Vân Tự còn nhớ lời thề non hẹn biển năm xưa sẽ gả cho hắn không?

Bọn họ đã từng có hôn ước.

Sao Vân Tự có thể bỏ rơi hắn được?

Cho đến ngày Vân Tự tìm đến, Lục Tùng hiểu rõ mục đích của nàng, chẳng qua là muốn lợi dụng hắn để đối phó với Đức phi.

Điều này rất hợp ý Lục Tùng, nên khi đến Mộng Sư điện, hắn đã quyết định giúp Vân Tự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-195.html.]

Lúc đó Lục Tùng không hề có ý xấu nào với Vân Tự, nàng trong lòng hắn mà nói, những người khác đều không quan trọng, đó là sự thật.

Thế nhưng khi nhìn thấy Vân Tự, Lục Tùng bỗng thay đổi chủ ý.

Vân Tự đã thay đổi quá nhiều.

Xa lạ đến mức hoàn toàn khác với nữ tử trong ký ức của hắn.

Nàng từng ngoan ngoãn biết bao? Biết mình ăn nhờ ở đậu nên luôn tỏ ra vẻ dịu dàng mà hắn yêu thích nhất.

Lục Tùng vốn chẳng quan tâm Vân Tự ngoan ngoãn thật hay giả, cũng chẳng để ý Vân Tự trước kia có thật lòng yêu hắn hay không.

Chỉ cần nàng thể hiện yêu hắn, là đủ rồi.

Nhưng bây giờ thì sao?

Dù có thể lợi dụng hắn, nàng vẫn không muốn đối xử thật lòng với hắn.

Từ khoảnh khắc ấy, Lục Tùng hiểu rằng, Vân Tự của ngày xưa sẽ không bao giờ trở lại.

Hắn không cần thiết phải dây dưa với Vân Tự của hiện tại nữa.

Nếu không, cuối cùng kẻ bị bỏ rơi chắc chắn sẽ là hắn.

Quyết định thay đổi chỉ trong nháy mắt, nhưng Lục Tùng vẫn muốn mượn tay Vân Tự để trừ khử Đức phi, nếu có thể nhân cơ hội này kéo Vân Tự xuống đài thì càng tốt.

Nàng không nên cao cao tại thượng như vậy, càng không nên nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt.

Nàng phải giống như trước kia, ngoan ngoãn đi theo sau hắn, một lòng một dạ hướng về hắn mới đúng.

Điều mà hắn cảm thấy nhục nhã, lại có kẻ xem đó là con đường tắt. Bọn họ chỉ là những nô tài ti tiện, còn Đức phi là chủ tử cao quý. Ngày ngày khom lưng quỳ gối, lòng người dần dần trở nên méo mó.

Lục Tùng dễ dàng tìm được một kẻ c.h.ế.t thay.

Đức phi là người thích hưởng lạc, ả ta chẳng yêu thương ai, chỉ thích quyền lực và thích đùa bỡn người khác.

Ả thích đốt hương hợp hoan trong điện, thích thú nhìn người khác hầu hạ mình trong sự khó nhịn, dằn vặt.

Ả ta cho phép cung nhân hầu hạ, nhưng lại ghê tởm khi nhìn thấy những khiếm khuyết trên cơ thể họ. Thái giám không thể làm chuyện giao hoan nhưng trong hoàn cảnh đó, chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự khô nóng tra tấn mà không có cách nào giải quyết.

(Mụ này ghê tởm c.h.ế.t đi được á, đọc cung đấu nhiều chỉ thấy phi tần ác độc g.i.ế.c người không từ thủ đoạn, nhưng tởm như mụ này thì lần đầu gặp )

Có thể bức người ta đến phát điên.

Ngày qua ngày cung kính nghe lời, Lục Tùng khiến Đức phi mất cảnh giác, ả ta không hề đề phòng hắn trong việc hầu hạ.

Lục Tùng chỉ việc đốt hương hợp hoan cùng hương an thần vào ngày hôm đó.

Khi ý thức Đức phi dần mơ hồ, hắn đuổi hết người của Quy Thu đi, để kẻ c.h.ế.t thay lẻn vào điện, lặng lẽ hoàn thành màn tráo đổi. Đức phi lúc này chẳng còn phân biệt được ai với ai.

Lục Tùng ở trong sương phòng nghe ngóng tin tức.

Quả nhiên Vân Tự không làm hắn thất vọng, nàng muốn diệt trừ Đức phi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

Nhưng khi Lục Tùng ra ngoài, hắn lại phát hiện người đến cùng Hoàng Thượng không phải là Vân Tự.

Lục Tùng không rõ cảm xúc lúc đó của mình, có chút tiếc nuối, nhưng cũng nằm trong dự liệu. Sau khi gặp lại, Vân Tự luôn đề phòng hắn, không trúng kế cũng là lẽ thường tình.

Nhưng Lục Tùng vẫn thấy tiếc.

Cơ hội ngàn năm có một, vậy mà không thể kéo Vân Tự xuống vũng bùn.

Lục Tùng nhắm mắt lại, suy nghĩ về con đường phía trước. Đại hoàng tử sắp chuyển đến Hoàng Tử Sở, hắn nhất định phải đi theo, nếu tiếp tục ở lại Dực Hòa cung, kết quả cuối cùng chỉ có nước chôn vùi theo Đức phi.

Đức phi chắc chắn sẽ chết.

Hôm qua Hoàng Thượng nể tình đại hoàng tử nên mới tha cho ả ta, nhưng khi đại hoàng tử rời khỏi Dực Hòa cung không còn liên quan gì nữa, thì những cung nhân còn lại ở đây sẽ không có ai sống sót.

Hắn phải rời khỏi nơi đây.

Dù có bị tra tấn, cũng chẳng ai cho một tên nô tài quá nhiều thời gian để dưỡng thương. Chỉ ba ngày sau, Lục Tùng đã phải xuống giường, vết thương sau lưng vẫn còn đau nhức, mỗi bước đi đều khiến hắn tái mặt.

Tin tức về Vân Tự đến vào lúc Lục Tùng không ngờ nhất.

Khi nhận được tin, hắn thật sự ngạc nhiên. Vân Tự vậy mà lại muốn gặp hắn?

Phải chăng nàng cảm thấy bị lừa gạt, nhịn không được muốn tìm hắn hỏi cho ra lẽ?

Nghĩ đến đây, Lục Tùng lại thấy nhẹ nhõm phần nào. Hắn không sợ Vân Tự tức giận với mình, nàng tức giận chứng tỏ vẫn còn chút tình cảm với hắn.

Còn tình cảm là còn có thể khống chế.

Chỉ là.....

Lục Tùng cúi đầu, trước khi gặp Vân Tự, hắn phải tìm cho mình một lý do thật chính đáng cho những hành động vừa qua.

Loading...