Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:39
Lượt xem: 1

Đức phi bị bệnh.

Tin tức này lan truyền khắp hoàng cung với tốc độ chóng mặt, không chỉ vậy, tin tức đại hoàng tử chuyển vào Hoàng Tử Sở cũng được truyền ra.

Tất cả phi tần trong hậu cung đều kinh hãi.

Kỳ quý tần cáo bệnh nhiều ngày không đi thỉnh an, từ ngày bị chuyển khỏi chính điện, nàng ta cứ ngỡ không còn tin tức gì có thể khiến mình bị ảnh hưởng, nhưng nàng ta đã đánh giá cao bản thân. Nàng ta không kìm được mà kinh hãi:

"Cái gì?!"

Ngay cả Đức phi cũng thất thế?

Phản ứng đầu tiên của Kỳ quý tần là không thể nào!

Kỳ quý tần quen biết Đức phi nhiều năm, hiểu rõ Đức phi hơn người thường, nàng ta luôn cẩn thận, hành sự không bao giờ để người khác bắt bẻ, sao có thể đột nhiên bị người ta lật đổ?

Thấy nàng ta không tin, Đồng Vân không khỏi chua xót:

"Tin tức là thật, đại hoàng tử đã bắt đầu chuyển khỏi Dực Hòa cung."

Kỳ quý tần đột nhiên im bặt.

Một lát sau, khi xác nhận Đồng Vân nói là sự thật, đáy mắt nàng ta không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc mờ mịt.

Dưới trướng nàng ta có công chúa, hiện giờ lại bị giáng xuống tứ phẩm quý tần, bị chuyển khỏi chính điện Trường Xuân cung. Đức phi dưới trướng có đại hoàng tử, hiện giờ lại lâm bệnh, hoàng tử cũng chuyển vào Hoàng Tử Sở.

Họ cứ ngỡ rằng sau khi có con, địa vị trong cung sẽ vững như bàn thạch.

Cho đến hôm nay, sự thật cho họ biết, căn bản không phải như vậy!

Kỳ quý tần bỗng chốc ngã quỵ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Đồng Vân, trên mặt không biết là khóc hay cười, trông vô cùng khó coi và đau khổ:

"Đồng Vân..."

Đồng Vân lo lắng nhìn chủ tử. Chỉ nghe thấy chủ tử rơi lệ, ngơ ngẩn lẩm bẩm: "... Công chúa sẽ không trở về nữa."

Ngày bị chuyển khỏi chính điện, dù nàng ta có kêu gào thế nào, đến nay cũng phải tỉnh táo lại.

Người nàng ta dựa dẫm đã thật sự rời xa nàng ta.

Từ khi nào thì bắt đầu?

Từ khi nàng ta không màng đến an nguy của tiểu công chúa mà lợi dụng tiểu công chúa, thì kết cục của nàng ta và tiểu công chúa dường như đã được định sẵn.

Kỳ quý tần nhắm mắt, nước mắt tuôn rơi, tiếng khóc ai oán thê lương:

"Hoàng Thượng sao nỡ đối xử với tần thiếp bạc tình như vậy!"

*****

Vân Tự trở về Mộng Sư điện. Tuy Đàm Viên Sơ không giận chó đánh mèo với nàng, nhưng sau khi trở về nàng vẫn còn sợ hãi, căm hận Lục Tùng đến tận xương tủy.

Thu Viện cũng kinh hồn bạt vía, hiếm khi thấy nàng ấy căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh, thấp giọng nói:

"Chủ tử, người nói không sai, tên Lục Tùng này không thể không phòng!"

Nàng ấy chỉ gặp Lục Tùng vài lần, nhưng luôn cảm thấy hắn đối với chủ tử vẫn còn tình cảm, nhưng Lục Tùng, kẻ cho nàng ấy cảm giác này lại không chút do dự muốn kéo chủ tử xuống nước trong sự việc lần này.

Thu Viện không khỏi rùng mình.

Sao hắn có thể làm vậy? Rõ ràng hắn biểu hiện ra là áy náy và yêu thương chủ tử kia mà.

Một bên nói muốn làm chuyện gì đó để đền bù cho chủ tử, một bên lại có thể mặt không đổi sắc mà hãm hại chủ tử.

Thu Viện đã gặp qua rất nhiều kẻ hai mặt, nhưng Lục Tùng vẫn khiến nàng ấy nhíu mày. Sự áy náy và ác ý sao có thể cùng tồn tại trong một con người như vậy?

Đối với biểu hiện của Lục Tùng, Vân Tự vừa bất ngờ, vừa cảm thấy có chút nằm trong dự đoán.

Vân Tự đến nay vẫn nhớ rõ, đêm đó nàng nghe lén cuộc trò chuyện của phụ mẫu Lục Tùng. Khi Lục mẫu chỉ muốn bán nàng làm nô tỳ, Lục phụ bỗng nhiên nói một câu "Nàng ta sinh ra thật xinh đẹp". Một câu nói nặng nề lại kéo nàng xuống vực sâu.

Sau đó, ngay cả khi nàng bị bán, Lục phụ cũng chỉ ngồi xổm một chỗ, mọi chuyện đều do Lục mẫu đứng ra. Mọi người đều nhớ rõ sự tàn nhẫn của Lục mẫu, nhưng lại cho rằng Lục phụ thật thà.

Ông ta im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy ông ta không muốn làm vậy.

Lục Tùng thật giống cha hắn.

DTV

Một lúc lâu sau, Vân Tự mới lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo: "Cử người theo dõi Lục Tùng."

Thu Viện trịnh trọng gật đầu: "Người yên tâm, nô tỳ biết phải làm sao."

Hôm sau, khi tin tức đại hoàng tử chuyển vào Hoàng Tử Sở truyền đến, Thu Viện lại mang đến một tin chẳng lành:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-194.html.]

"Lục Tùng cùng đại hoàng tử vào Hoàng Tử Sở."

Sắc mặt Vân Tự sa sầm.

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao hôm qua Lục Tùng không hề sợ hãi. Thân phận hắn đăng ký căn bản không phải người của Đức phi, mà không biết từ lúc nào đã trở thành người của đại hoàng tử.

Thì ra hắn đã tính kế từ trước, đại hoàng tử sẽ xuất hiện vào lúc đó. Dù Hoàng thượng có giận đến đâu cũng không thể không quan tâm đến đại hoàng tử. Nô tài của Đức phi có lẽ đều sẽ chết, nhưng cung nhân của đại hoàng tử lại có thể thoát chết.

Hắn đã sớm sắp xếp đường lui cho mình.

Có lẽ, nàng cũng từng là một đường lui mà hắn đã sắp xếp cho mình.

Vân Tự nhớ lại mỗi khi Lục Tùng biểu hiện áy náy và bất an với nàng, trong lòng không khỏi buồn nôn.

Ánh mắt Vân Tự lạnh đi, từ chuyện của Đức phi, nàng hoàn toàn ý thức được: không thể để mặc Lục Tùng!

Thu Viện cũng nhíu mày: "Hắn đã vào Hoàng Tử Sở, muốn đối phó với hắn càng khó hơn."

Hoàng Thượng sẽ không để hậu phi nhúng tay vào chuyện của Hoàng Tử Sở.

Vân Tự rũ mắt: "Vậy thì khiến hắn đến gặp ta."

Thu Viện kinh ngạc, có chút do dự: "Sau chuyện này, hắn còn dám đến gặp chủ tử sao?"

Nghe ra sự nghi ngờ trong lời nói của nàng ấy, Vân Tự nhếch mép lộ ra vẻ châm chọc: "Hắn sẽ đến."

Kẻ giả nhân giả nghĩa luôn thích đeo lên mặt nạ tình thâm nghĩa trọng, không đến đường cùng, hắn sẽ không gỡ bỏ lớp mặt nạ này.

*****

Dực Hòa cung.

Lục Tùng bị đánh 30 trượng, hắn mạng cứng, không chết.

Hắn nằm trong sương phòng, có thể nghe thấy tiếng khóc không ngừng của đại hoàng tử từ phòng bên cạnh, nhưng hắn không hề động đậy.

Không chỉ cổng chính Dực Hòa cung bị cấm quân canh giữ, chính điện cũng bị giám sát nghiêm ngặt.

Lục Tùng nhớ đến Đức phi, không khỏi nhếch mép.

Đức phi lúc này hận không thể lột da lóc thịt hắn, nhưng biết làm sao được, bản thân nàng ta còn khó tự bảo toàn, ngay cả cửa chính điện cũng không ra được, nói gì đến việc đối phó với hắn?

Những cơn đau nhức như xé toạc xương tủy không ngừng truyền đến từ phía sau lưng, khiến Lục Tùng chẳng thể nào chợp mắt.

Hắn căm hận Đức phi, nên lười phí tâm tư ở trên người nàng ta. Từ cái ngày Đức phi hứa hẹn sẽ cho hắn đường hoàng bước lên cao, hẳn nên lường trước được kết quả ngày hôm nay mới phải.

Lục Tùng không khỏi nhớ đến Vân Tự, đáy mắt hắn nhắm chặt lại hiện lên một tia tiếc nuối lẫn hận thù.

Hắn thật lòng muốn mượn cơ hội này để trừ khử Vân Tự.

Lúc mới vào cung, Lục Tùng không ngờ sẽ gặp lại Vân Tự. Thực ra hắn cũng không hề nói dối Vân Tự, năm đó sau khi nhà hắn bán Vân Tự đi, chẳng bao lâu sau quan đại thần cứu tế đã đến Du Châu thành, nạn đói cũng nhanh chóng được kiểm soát.

Lục Tùng luôn hối hận vì chuyến đi năm ấy đến huyện thành.

Mấy năm sớm chiều bên nhau, hắn và Vân Tự sao có thể không nảy sinh chút tình cảm?

Đúng là có.

Nhất là sau này, hắn mới biết thì ra bạc không khó kiếm, nhưng một người ngoan ngoãn nghe lời như Vân Tự thì lại khó tìm.

Sau đó, Du Châu thành lại gặp nạn, cha nương hắn c.h.ế.t thảm, Lý gia thôn nho nhỏ ấy chẳng thể che chở nổi chính mình, càng không ai đoái hoài đến hắn. Hắn thu dọn chút tài sản ít ỏi trong nhà rồi rời khỏi Du Châu thành.

Hắn nhớ nương từng nói, người mua Vân Tự đã đưa nàng đi về phương Bắc.

Thế là Lục Tùng cũng men theo con đường ấy mà đi.

Lục Tùng không lừa Vân Tự, hắn thật sự đã tìm nàng rất lâu.

Cha nương mất rồi, Vân Tự chính là người thân duy nhất còn lại của hắn, lẽ nào bọn họ không nên ở bên nhau sao?

Hắn biết chữ, biết viết thư từ, dọc đường đi hắn có thể kiếm tiền, lại có tướng mạo ưa nhìn, chỉ cần nói mình lên kinh ứng thí là dễ dàng kiếm được một khoản kha khá.

Năm thứ hai sau khi Vân Tự bị bán, hắn đã dùng số tiền bán Vân Tự để đi thi.

Bởi vậy, hắn có công văn, có thư tiến cử của thầy đồ.

Không ai nghi ngờ lời hắn nói, nên dọc đường đi hắn cứ thong dong tự tại, mặc gió mặc mưa.

Đáng tiếc, mưa gió trên đời vốn thất thường.

Lục Tùng không ngờ rằng, không chỉ nữ tử mang theo bạc bên mình mới bị kẻ khác dòm ngó, mà nam tử cũng vậy.

Loading...