Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:33
Lượt xem: 1
Trong hoàng cung này, điều có thể khiến một người vạn kiếp bất phục chính là làm hoàng thất phải hổ thẹn.
Khi Vân Tự chuẩn bị rời khỏi Khôn Ninh cung, Hoàng Hậu nương nương bỗng gọi nàng lại. Vân Tự khó hiểu quay đầu, thấy Hoàng Hậu trầm mặc một lát rồi mới thong thả lên tiếng:
“Việc giao dịch giữa ngươi và ta là một chuyện, nhưng bất luận muốn làm gì, mong Vân tiệp dư cẩn thận hành sự.”
Vân Tự thật sự có chút bất ngờ.
Nàng chưa nói gì cả. Quay người ra khỏi Khôn Ninh cung, đợi đến khi ra ngoài, Thu Viện mới hỏi: “Chủ tử, Hoàng Hậu nương nương nói vậy là có ý gì?”
Vân Tự lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói: "Có lẽ nàng ấy đoán được ta sẽ có hành động, nên nhắc nhở ta cẩn thận.”
Chưa chắc đã đoán được nàng muốn làm gì, nhưng chỉ từ một câu hỏi của nàng cũng đủ để nhận ra điều đó, Hoàng Hậu nương nương quả nhiên cẩn trọng.
Nhưng cố tình là người như vậy, mối thù g.i.ế.c con, nhiều năm vẫn chưa báo được.
Vân Tự chợt nhận ra điều gì, khẽ mím môi, một lúc lâu sau mới thở dài:
“Thì ra Hoàng Hậu nương nương của chúng ta mới là người khó có được sự mềm lòng trong hậu cung này.”
Thu Viện kinh ngạc, không hiểu chủ tử rút ra kết luận này như thế nào.
Vân Tự lại nghĩ, Hoàng Hậu nương nương nắm giữ cung quyền nhiều năm, lại được Hoàng Thượng tin tưởng, nếu nàng ấy thật sự muốn Đức phi phải trả giá đắt thì chẳng lẽ lại không có chút biện pháp nào sao?
Có chứ.
Nàng ấy lợi dụng Tô tiệp dư, khi Tô tiệp dư mang thai, vẫn luôn chờ đợi Đức phi ra tay, chủ động giao mọi việc cho Đức phi. Nếu nàng ấy tàn nhẫn hơn, trực tiếp khiến Tô tiệp dư sảy thai rồi đổ tội cho Đức phi, chẳng phải sẽ càng chắc chắn hạ bệ được Đức phi sao?
Nhưng nàng ấy lại không làm vậy, mà để Đức phi ra tay, từ đó xóa sạch mọi manh mối và chứng cứ.
Dù không thể lật đổ Đức phi, nhưng Hoàng Hậu nương nương vẫn lựa chọn tiếp tục che chở Tô tiệp dư.
Vòng vo một vòng lớn như vậy, Hoàng Hậu nương nương chỉ muốn Đức phi mang tội danh mưu hại hoàng tự, còn sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho tiểu công chúa có thể so sánh với một long thai chưa chào đời sao?
Nhưng sau đó, tiểu công chúa vẫn luôn được an trí ở Khôn Ninh cung, Hoàng Hậu nương nương cũng chưa từng lợi dụng tiểu công chúa làm gì.
Hài tử của nàng ấy bị hại, nhưng hoàng trưởng tử lại bình an lớn lên đến 6 tuổi, một phần là do thủ đoạn của Đức phi kín kẽ, nhưng Hoàng Hậu nương nương nắm giữ cung quyền nhiều năm, chẳng lẽ lại không có chút biện pháp nào sao?
Hiện tại nhận thấy nàng sắp có hành động, dù nóng lòng báo thù nhưng nàng ấy vẫn nhắc nhở nàng một tiếng.
Vân Tự ngước nhìn bầu trời, nhìn những bức tường đỏ cao ngất xung quanh, nàng khẽ mím môi.
Hoàng cung này đúng là một cái giếng sâu không đáy, bốn bức tường đỏ sẽ từng bước ép một người dù thiện lương đến đâu cũng trở nên lạnh lùng.
Nàng vĩnh viễn không thể là Hoàng Hậu.
Nếu là nàng, làm sao nàng có thể bỏ qua cho kẻ thù, để mặc chúng sống yên ổn trước mắt mình?
Hôm nay nhất định là một đêm không ngủ.
*****
Ngự tiền truyền đến tin tức, đêm nay thị tẩm ở Khôn Ninh cung, không ai cảm thấy bất ngờ.
Trong Dực Hòa cung, cửa điện sắp sửa đóng lại khi màn đêm buông xuống, ánh nến đỏ le lói.
Vân Tự chờ đợi ở Mộng Sư điện, nàng đã thấy buồn ngủ từ lúc chạng vạng, nhưng vẫn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đợi đến khi trời tối hẳn nàng mới quay đầu nhìn Tùng Phúc.
Tùng Phúc cung kính gật đầu: “Nô tài đã sắp xếp ổn thỏa, xin chủ tử yên tâm.”
Vân Tự gật đầu.
Nàng đã đồng ý với Lục Tùng sẽ mời Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung vào hôm nay, nhưng nàng không tin tưởng Lục Tùng nên dĩ nhiên sẽ không tự mình mạo hiểm.
Khôn Ninh cung.
Đàm Viên Sơ và Hoàng Hậu dùng xong bữa tối, Hoàng Hậu mời Đàm Viên Sơ ra ngoài tản bộ tiêu cơm, Đàm Viên Sơ không từ chối, một khắc sau mới trở lại điện.
Khi hai người chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào.
Hoàng Hậu cau mày hỏi: "Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
Thanh âm khó chịu của Bách Chi truyền đến từ bên ngoài:
“Là người của Dực Hòa cung nói Đức phi bỗng nhiên ngất xỉu, đến thỉnh Hoàng thượng qua đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-191.html.]
Bách Chi tức muốn chết, hôm nay mùng một là ngày thị tẩm của nương nương, sớm không ngất, muộn không ngất, cố tình chọn đúng lúc này, Đức phi rõ ràng là cố ý!
Hoàng Hậu liếc nhìn Đàm Viên Sơ, thấy hắn không hề nhướng mày cũng không d.a.o động, trong lòng đoán được hắn sẽ không đi.
Nàng ấy không thấy bất ngờ.
Hoàng Thượng luôn nhất quán như vậy, có những lúc hắn đặc biệt coi trọng quy củ, cũng chán ghét cách tranh sủng vô độ của người khác.
Chỉ là Hoàng Hậu có chút nghi ngờ, Đức phi không phải người không lý trí, nhiều năm qua nàng ta nào từng đến quấy rầy Hoàng Thượng vào ngày mùng một hay mười lăm?
Chưa từng có, đây căn bản không phải cách hành sự của Đức phi.
Hoàng Hậu bỗng nhiên nhớ đến câu hỏi của Vân Tự hôm nay, hơi thở đột nhiên nhẹ bẫng. Khi thấy Đàm Viên Sơ nhíu mày có vẻ không kiên nhẫn, nàng bỗng nhiên nói:
“Hoàng Thượng, Đức phi xưa nay luôn biết chừng mực, có lẽ Dực Hòa cung thật sự có chuyện gì, để tránh bất trắc người vẫn nên đến xem sao.”
Đàm Viên Sơ khựng lại, hắn nhanh chóng nhíu mày nhìn Hoàng Hậu. Thấy Hoàng Hậu rũ mắt xuống như có chút bất ngờ, trong lòng hắn không phải không hiểu đạo lý Hoàng Hậu nói nhưng hắn không muốn gặp Đức phi.
DTV
Chỉ là Hoàng Hậu đã khuyên như vậy, nếu hắn không đi thì lại có vẻ hắn quá bạc tình.
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt đáp ứng, đứng dậy rời khỏi Khôn Ninh cung.
Đợi Đàm Viên Sơ vừa đi, Bách Chi liền bước vào với vẻ mặt khó chịu, lẩm bẩm: “Nương nương, sao người lại để Hoàng Thượng đi?”
Hoàng Hậu nhìn cung nhân bên ngoài đang lo lắng, ngữ khí nhàn nhạt: "Cản làm gì?”
Bách Chi còn muốn nói gì nữa, Hoàng Hậu lại ngắt lời nàng ấy, hỏi một câu khiến nàng ấy khó hiểu: “Nô tài đến đây thỉnh người là ai?”
Bách Chi ấp úng, một lúc sau mới cau mày buồn bực nói: "Nô tỳ không nhớ rõ cũng không nhận ra, dù sao thì tự xưng là người của Dực Hòa cung, mà nói đi cũng phải nói lại, ngoài nàng ta ra, còn ai dám đến Khôn Ninh cung thỉnh người chứ?!”
Bách Chi không hề nghi ngờ người đến có phải giả mạo người của Dực Hòa cung không, giọng điệu đầy vẻ bất mãn với Đức phi.
Ánh mắt Hoàng Hậu lại lóe lên, nàng ấy ngồi dậy: "Giúp bổn cung thay y phục.”
Bách Chi trừng mắt bất mãn: "Nương nương làm vậy chẳng phải là nể mặt nàng ta sao?”
Mặc kệ nàng ta sống c.h.ế.t ra sao, dựa vào cái gì mà bắt nương nương phải dậy giữa đêm đi thăm nàng ta? Đức phi có xứng không!
Hoàng Hậu liếc nhìn Bách Chi: “Đức phi không khỏe, bổn cung thân là Hoàng Hậu nên đến thăm một chút.”
Bách Chi nói không lại nương nương, đành phải thay y phục cho chủ tử.
Bên kia, càng đến gần Dực Hòa cung, Đàm Viên Sơ càng thấy yên tĩnh, đừng nói là hoảng loạn, đến một chút động tĩnh cũng không có, chỉ có tiếng gió thổi cỏ cây xào xạc.
Điều này không bình thường.
Nếu Đức phi thật sự hôn mê, ít nhất cũng sẽ có cung nhân hoảng hốt đi tìm thái y, con đường đến Dực Hòa cung này phải đèn đuốc sáng trưng mới đúng.
Hứa Thuận Phúc cũng nhận ra sự khác thường, quay đầu nhìn Đàm Viên Sơ: "Hoàng Thượng, chuyện này……”
Đàm Viên Sơ ngẩng lên, ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng lại u ám, hắn thản nhiên nói: “Đã đến rồi, trẫm cũng muốn xem lần này là trò gì.”
Cánh cửa lớn của Dực Hòa cung đóng chặt, khi bị Hứa Thuận Phúc đẩy ra, cung nhân canh cửa giật mình, nàng ta định lớn tiếng thỉnh an, nhưng Đàm Viên Sơ chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, cung nhân lập tức im bặt cung kính tránh đường.
Tiến vào bên trong, Hứa Thuận Phúc thấy cửa điện đóng kín, bên trong còn thắp nến, còn Quy Thu lại canh giữ ở bên ngoài.
Hứa Thuận Phúc thấy khó hiểu.
Quy Thu canh giữ bên ngoài, vậy Đức phi bên trong điện đang làm gì?
Đoàn người của Đàm Viên Sơ đã đến quá gần, khi Quy Thu nhìn thấy Hoàng Thượng, nàng ta giật mình vội vàng hô lên: “Hoàng Thượng!”
Nhưng đã muộn.
Dù người trong điện nghe thấy tiếng động liền im bặt, Hứa Thuận Phúc vẫn nghe thấy một số âm thanh không nên phát ra từ trong điện, hắn sợ hãi quỳ xuống.
Đức phi…… Đức phi ……
Cung nhân xung quanh cũng hoảng sợ quỳ xuống theo, mặt mày Quy Thu tái mét.
Sắc mặt Đàm Viên Sơ lạnh lẽo: “Mở cửa ra!”
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Một luồng hơi nóng phả ra từ trong điện, mùi hương nồng nặc xộc vào mặt khiến người ta cảm thấy khô nóng.
Hoàng Hậu đến đúng lúc cửa bị phá ra, cảnh tượng bên trong không thể nào xem nổi, trên đường đến đây Hoàng Hậu đã đoán được hôm nay có người hãm hại Đức phi, nhưng lúc này vẫn không khỏi nín thở.