Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:31
Lượt xem: 1
Chưa đến trưa, chuyện Kỳ quý tần bị phạt đã lan khắp hậu cung, ngự tiền cũng nhận được tin tức.
Hứa Thuận Phúc không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo với Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ đang phê duyệt tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên chỉ nói một câu: “ trong lòng nàng có oán.”
Hứa Thuận Phúc lập tức hiểu được thái độ của Hoàng Thượng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà cúi đầu, coi như không biết gì.
Khôn Ninh cung.
Bách Chi nghe tiểu cung nữ báo tin, khẽ hừ một tiếng, không hề che giấu sự hả hê:
“Ai bảo nàng ta ỷ vào tiểu công chúa mà không coi ai ra gì, giờ thì ác giả ác báo, đáng đời phải chịu khổ sở!”
Bách Chi tất nhiên là ghét Kỳ quý tần.
Nhất là sau khi biết Kỳ quý tần cũng cùng Đức phi mưu hại nương nương, nàng ấy hận không thể lột da nàng ta, thậm chí còn thấy kỳ lạ, Kỳ quý tần sao lại có thể mặt dày đến mức sau khi hại con của nương nương, vẫn còn thản nhiên xin nương nương chăm sóc tiểu công chúa?
Tại sao Bách Chi lại không thích tiểu công chúa?
Vì mỗi khi tiểu công chúa ở Khôn Ninh cung, Kỳ quý tần sẽ luôn tìm cách đến thăm. Nương nương là người bị hại, lại phải trơ mắt nhìn kẻ thù g.i.ế.c con mình hưởng thụ niềm vui mẫu tử trước mặt mà không thể nói gì.
Kỳ quý tần có thể cấu kết với Đức phi, đúng là kẻ vô liêm sỉ!
DTV
Đối mặt với nương nương, nàng ta không hề thấy hổ thẹn hay sao?!
Nghe thấy Bách Chi phẫn nộ, Hoàng Hậu vẫn bình thản, nàng ấy khẽ ngẩng mắt lên hỏi:
“Vân tiệp dư đã về rồi sao?”
Bách Chi gật đầu: “Vâng, sau khi phạt Kỳ quý tần xong, nàng ấy đã về Mộng Sư điện.”
Hoàng Hậu gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Từ gian ngoài vọng vào tiếng tiểu công chúa vui đùa, Bách Chi cau mày khó chịu, Hoàng Hậu dường như không nghe thấy gì, khẽ rũ mi mắt, tiếp tục xem xét sổ sách do Trung Tỉnh điện trình lên.
*****
Dực Hòa cung.
Quy Thu xoay người bước vào trong điện.
Đức phi đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Quy Thu và cung nhân, nàng ta thong thả nói:
“Nàng ta đúng là ngày càng kém cỏi.”
Quy Thu cung kính đáp: “Kỳ quý tần tự cho mình là thông minh, không thể so sánh với nương nương.”
Kỳ quý tần luôn muốn so bì với nương nương, nhưng nào biết nương nương chưa bao giờ để nàng ta vào mắt. Chỉ có nàng ta mới ảo tưởng rằng mình có thể sinh hạ tiểu công chúa, được Hoàng Thượng coi trọng là có thể sánh ngang với nương nương và Hoàng Hậu.
Nào ngờ, nương nương và Hoàng Hậu đâu có coi trọng ân sủng của Hoàng Thượng?
Ân sủng như mây khói, thoáng qua rồi biến mất, chỉ có Kỳ quý tần mới cố chấp níu kéo.
Đối với lời khen ngợi của Quy Thu, Đức phi chỉ khẽ nhếch môi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì: "Sơ nhi đâu?”
Quy Thu do dự một chút, rồi mới nhỏ giọng đáp: “Hôm nay Hoàng Thượng cho gọi hoàng trưởng tử đến ngự tiền, hiện giờ vẫn chưa về.”
Đức phi gật gật đầu, nét mặt thoáng hiện ý cười. Nàng ta rất vui mừng trước việc Hoàng Thượng triệu kiến hoàng trưởng tử.
Sơ nhi là hoàng trưởng tử, tuy nàng ta không để tâm đến sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho nhi tử mình, nhưng vẫn hy vọng Sơ nhi được Hoàng Thượng coi trọng.
Đức phi luôn luôn hiểu rõ vinh nhục của nàng ta đều phụ thuộc vào ai.
Cùng lúc đó, ở Trung Tỉnh điện, Tiểu Dung Tử chặn đường Thu Linh. Thu Linh run rẩy, ấp úng gọi:
“…… Dung công công.”
Tiểu Dung Tử phủi phủi tay áo, rõ ràng là hắn cố ý đợi nàng ta ở đây.
Trong lòng Thu Linh hoảng sợ, không đợi Tiểu Dung Tử lên tiếng liền hạ quyết tâm. Nàng ta đã theo dõi tình hình trong cung nhiều ngày nay, giờ cũng đã hiểu rõ một số chuyện.
Thu Linh nhìn Tiểu Dung Tử, mơ hồ đoán được lý do hắn đến tìm mình.
Chuyện nàng ta bị Hứa Thuận Phúc gọi đi có lẽ được giữ kín, nhưng nàng ta rời khỏi Trung Tỉnh điện giữa đêm, không thể nào Trung Tỉnh điện không biết.
Thu Linh lặng lẽ cúi đầu trước Tiểu Dung Tử.
Nàng ta biết rõ Tiểu Dung Tử là người của ai.
Thu Linh khẽ nói: “Hôm đó nô tỳ……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-190.html.]
Nghe thấy hai chữ "ngự tiền", trong lòng Tiểu Dung Tử căng thẳng, sau đó lại nhận ra điều gì mới lạnh giọng nói: "Ngoan ngoãn ở lại Trung Tỉnh điện đi.”
Thu Linh định nói gì đó, nhưng lại nghe Tiểu Dung Tử nói tiếp: “Tỷ tỷ thì khoan dung, ta thì không.”
Thu Linh im bặt, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Vân Tự mà cũng được coi là người khoan dung sao?
*****
Vân Tự không quan tâm người ngoài bàn tán về mình thế nào, sau khi phạt Kỳ quý tần xong, nàng vẫn luôn chờ đợi đến năm ngày sau.
Chính là ngày Lục Tùng đã hẹn với nàng.
Đến ngày này, Vân Tự mới phát hiện hôm nay là mùng một.
Mùng một có gì khác biệt? Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là hôm nay Hoàng Thượng sẽ đến Khôn Ninh cung nghỉ ngơi mà thôi.
Ánh mắt Vân Tự lóe lên.
Cố tình chọn đúng hôm nay, rốt cuộc Lục Tùng đang bày trò gì?
Trước khi đi thỉnh an, Vân Tự gọi Thu Viện đến. Thu Viện hầu hạ nàng thay y phục, có chút do dự: “Chủ tử, hôm nay là ngày thị tẩm của Khôn Ninh cung.”
Không nói đến chuyện Lục Tùng đang làm gì, chỉ riêng việc làm sao để Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung vào ngày hôm nay đã là một vấn đề nan giải.
Vân Tự cũng khẽ lẩm bẩm:
“Rõ ràng là đang làm khó ta.”
Thu Viện nhìn chủ tử, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Chuyện gì nhất định phải làm vào hôm nay?”
Hay nói cách khác, nhất định phải làm vào lúc Hoàng Thượng đến Khôn Ninh cung?
Vân Tự cau mày, nàng nhớ đến Lục Tùng, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ hoang đường.
Có lẽ trọng điểm không phải là Khôn Ninh cung, mà là hôm nay Hoàng Thượng sẽ không đến những nơi khác, nên Dực Hòa cung cũng sẽ không nghênh đón Hoàng Thượng.
Vân Tự giật mình trước ý nghĩ này, trợn mắt há mồm: "Nếu thật sự như ta nghĩ, e rằng trong cung sắp có biến.”
Sau khi thỉnh an, Vân Tự không rời đi cùng chúng phi tần. Mọi người cũng không thấy có gì không đúng, Vân tiệp dư không biết từ khi nào đã thân thiết với Hoàng Hậu nương nương, mỗi ngày sau khi thỉnh an đều ở lại Khôn Ninh cung thêm nửa canh giờ.
Chỉ có An tài nhân quay đầu nhìn lại, sau khi rời khỏi Khôn Ninh cung, có chút bất bình nói:
“Thật không công bằng, tại sao Hoàng Thượng và nương nương đều ưu ái nàng ta như vậy.”
Mọi người đều biết An tài nhân lại không kiềm chế được miệng lưỡi, nên chẳng ai để ý đến nàng ta.
Hoàng Hậu vẫn dạy Vân Tự xem sổ sách như mọi ngày, nhưng lại nhận ra Vân Tự có vẻ thất thần, nàng ấy khó hiểu ngẩng lên: "Chán rồi sao?”
Ngày nào cũng xử lý những việc này, khó tránh khỏi nhàm chán, nhưng đây cũng là quyền lực tượng trưng, Hoàng Hậu chưa bao giờ từ chối, thân phận của nàng ấy cũng không cho phép nàng ấy từ chối bất cứ điều gì.
Điều khó hiểu là, Vân Tự là người luôn muốn nắm bắt mọi cơ hội để tiến thân, lẽ ra không nên cảm thấy nhàm chán mới đúng.
Vân Tự lắc đầu, vẻ mặt có chút do dự: “Không phải.”
Bách Chi bưng trà bánh đứng bên cạnh, nàng ấy rất để ý người khác chia sẻ quyền lực của nương nương, nhưng lại không có ý kiến gì về việc nương nương dạy dỗ Vân Tự.
Thấy Vân tiệp dư do dự, Bách Chi không khỏi thúc giục:
“Rốt cuộc là chuyện gì, Vân tiệp dư có gì mà phải giấu diếm nương nương?”
Bách Chi cảm thấy sốt ruột, Vân tiệp dư sao lại thế này? Nương nương đối xử với Vân tiệp dư có thể nói là hết lòng hết dạ, ặc…… Tuy rằng là có mưu đồ, nhưng tuyệt đối là đối đãi chân thành.
Bách Chi ghét nhất là chuyện đ.â.m sau lưng, Vân tiệp dư sao không thể thẳng thắn với nương nương như vậy?
Vân Tự nhận ra thái độ của Bách Chi, trong lòng lắc đầu.
Thân phận và hoàn cảnh của nàng và Hoàng Hậu khác nhau, Hoàng Hậu nương nương có thể thẳng thắn đối đãi là vì tự giữ thân phận, còn nàng thì sao?
Hợp tác thì hợp tác, nhưng nàng không thể giống Hoàng Hậu nương nương muốn làm gì thì làm, nhất định phải cẩn thận tính toán từng chút một.
Nhưng với tình hình hiện tại, hiển nhiên là phải nhờ Hoàng Hậu nương nương hỗ trợ, vì vậy, sau khi Bách Chi nói xong, Vân Tự khẽ ngẩng mắt lên, ngắn gọn hỏi:
“Nương nương cảm thấy loại gièm pha nào có thể khiến một người vạn kiếp bất phục?”
Hoàng Hậu ngạc nhiên nhìn nàng, rồi mới chậm rãi nói: “Khi ngươi hỏi câu này, trong lòng đã có đáp án rồi phải không?”
Gièm pha.
Hoàng Hậu nhìn thẳng vào mắt Vân Tự, người với người quả nhiên khác nhau.