Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-11-22 22:35:54
Lượt xem: 6
Vân Tự quỳ xuống: “Hoàng thượng.”
“Rót nước.” Thanh âm hơi lạnh lẽo vang lên không mang theo chút cảm xúc nào, có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên hơi khàn.
Vân Tự cúi đầu, nhẹ nhàng đi đến trước bàn, nàng có thể cảm nhận được phía sau có một ánh mắt đang nhìn mình không chút che giấu, Vân Tự đưa lưng về phía người đó, lặng lẽ thở ra, rồi rót một chén nước.
Quay người lại, Đàm Viên Sơ vẫn bát phong bất động (1) mà ngồi im ở đó, cử trọng nhược khinh (2) chờ Vân Tự bưng chén nước đến, hắn lại đưa tay day day mi tâm, hình như có chút mệt mỏi.
Vân Tự cắn môi liếc nhìn Lư tài nhân đang ngủ say, cuối cùng không làm gì thiếu suy nghĩ.
Trong điện yên tĩnh hồi lâu, Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng cầm lấy chén nước, dưới ánh sáng le lói, đầu ngón tay hai người vô tình chạm nhau, thoáng chạm rồi lại rời ra, khơi lên gợn sóng mơ hồ. Vân Tự càng cúi thấp đầu hơn, Đàm Viên Sơ ngửa đầu uống cạn một hơi, hầu kết khẽ chuyển động.
Tiếng nuốt nước không lớn không nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng.
Xung quanh dường như bỗng chốc im bặt.
Vân Tự vô thức nắm chặt ống tay áo, trong điện dâng lên một bầu không khí khó tả, vừa kiều diễm vừa ái muội, lan tỏa giữa hai người.
“Tên.”
Đây là lần thứ hai Đàm Viên Sơ chủ động nói chuyện với Vân Tự, giọng hắn lạnh nhạt nhưng trầm thấp, khi hỏi đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt như mây đen giăng kín, ẩn chứa chút áp bức khiến người ta tim đập như sấm.
Hương trầm trong lư tỏa ra làn khói mỏng manh, lông mi Vân Tự khẽ run, nàng quỳ xuống, thanh âm nhỏ nhẹ như sợ kinh động đến ai đó:
“Nô tỳ tên Vân Tự.”
Đàm Viên Sơ liếc nhìn Lư tài nhân, không nói gì nữa, đưa chén nước đã cạn cho nàng.
Hai người không ai nhìn ai, Vân Tự bình tĩnh nhận lấy chén, đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, bên tai là tiếng tim đập không ngừng, nàng cúi đầu cung kính đặt chén nước về chỗ cũ.
Cửa điện đóng sầm lại.
Vân Tự đứng yên ngoài điện, như người mất hồn vịn vào tường, một cơn gió lạnh thổi qua, nàng mới giật mình nhận ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, sau lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
DTV
Vân Tự ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng mờ ảo le lói soi sáng khoảng sân, phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa tĩnh lặng, nàng thả lỏng người, khẽ cụp mắt xuống.
Hôm sau, khi Tụng Nhung đến, Vân Tự bàn giao công việc rồi trở về sương phòng nghỉ ngơi.
Nàng không phải người thông minh, nhưng ở trong cung đã lâu, cũng hiểu rõ mọi việc không thể nóng vội.
*****
Tại điện Hòa Nghi, Đàm Viên Sơ lạnh lùng nhìn cung nữ đến hầu hạ, không thấy bóng dáng người kia, hắn bỗng nhiên cười lạnh.
Lư tài nhân không hiểu chuyện gì, khó hiểu hỏi: "Hoàng thượng đang cười gì vậy?”
Đàm Viên Sơ qua loa đáp: “Không có gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-19.html.]
Lư tài nhân bĩu môi, chợt nhớ ra điều gì, mắt nàng ta đảo một vòng, mềm giọng nói: “Hiện giờ thời tiết nóng bức, Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, cung nữ trong cung của tần thiếp rất am hiểu làm vài món ăn thanh nhiệt giải khát, đợi sau giờ ngọ, tần thiếp sẽ cho người đưa đến cho Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy sao?”
Đàm Viên Sơ cười nhạt, chống cằm thản nhiên liếc nhìn Tụng Nhung, giọng điệu có chút hứng thú:
“Ồ?”
Bị hắn nhìn, tim Lư tài nhân đập nhanh hơn vài phần, nhưng ý thức được Hoàng Thượng hiểu lầm, nàng ta vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải người này, là một cung nữ khác tên Vân Tự, nàng ấy trực đêm qua, hiện giờ không có ở trong điện.”
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn Lư tài nhân, thầm lắc đầu.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác của Đàm Viên Sơ gần như khựng lại, một lúc sau mới thản nhiên gật đầu đồng ý.
Lư tài nhân vui mừng.
Nàng ta tiến cung cũng gần một tháng, biết Hoàng thượng không thích nữ tử hậu cung đến ngự tiền, vốn dĩ nàng ta chỉ muốn thử xem sao, không ngờ lại được Hoàng thượng cho phép.
Nhớ tới Dương tiệp dư hôm qua châm chọc mình, Lư tài nhân hừ lạnh trong lòng.
Đắc ý cái gì, chẳng qua là tiến cung sớm hơn nàng ta vài năm mà thôi.
Lư tài nhân tâm tình vui vẻ, đến lúc thỉnh an vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, khiến cho các phi tần lâu ngày không gặp Hoàng Thượng cảm thấy chói mắt.
Dương tiệp dư gần đây không được thị tẩm, muốn lấy lòng cũng không có cơ hội, mỗi ngày thỉnh an cũng không dám đến muộn, thấy Lư tài nhân cười tươi như vậy, nàng ta rất khó chịu, chống cằm, dùng giọng điệu hờn dỗi nói:
“Ôi, Lư tài nhân cười vui vẻ thế, nhưng đừng giống lần trước chọc Hoàng Thượng giận, rồi người lại nửa tháng không vào hậu cung nhé.”
Nụ cười trên mặt Lư tài nhân vụt tắt, nàng ta chán ghét việc Dương tiệp dư luôn đổ lỗi Hoàng Thượng không vào hậu cung lên đầu mình, nếu nàng ta không phản bác, người khác sẽ tin là thật, e là sẽ ghi hận nàng ta, Lư tài nhân nhăn mặt:
“Hoàng thượng bận rộn triều chính, có vào hậu cung hay không đâu phải tần thiếp có thể quyết định.”
Nực cười, nếu nàng ta có thể ảnh hưởng đến việc Hoàng Thượng có vào hậu cung hay không, thì làm gì có chuyện Dương tiệp dư dám nói móc nàng ta? Dương tiệp dư “hứ” một tiếng, lười biếng nhếch môi, căn bản không nghe Lư tài nhân giải thích.
Lư tài nhân cảm thấy tức nghẹn.
Nàng không có địa vị cao như Dương tiệp dư, cũng không được sủng ái như nàng ta, lại không có gan lớn như Tô mỹ nhân, chỉ đành nuốt cơn giận vào bụng.
Chờ thỉnh an kết thúc, Lư tài nhân tức giận trở về điện Hòa Nghi, nhìn Tiểu Dung Tử: "Vân Tự vẫn chưa dậy sao?”
Tiểu Dung Tử: “Vân Tự tỷ tỷ đi Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn sáng cho chủ tử rồi ạ.”
Vân Tự đang ở trong điện hầu hạ, toàn bộ cung nhân trong điện Hòa Nghi, trừ bỏ Tụng Nhung, đều gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Tiểu Dung Tử gọi "tỷ tỷ" cũng không có gì đột ngột, ngay cả Lư tài nhân cũng không nhận ra điều gì khác lạ.
Lư tài nhân khẽ nhíu mày, bực bội nói: "Còn đứng đó làm gì, nói nàng ấy mau đến Ngự Thiện Phòng làm chút thức ăn giải nhiệt, rồi đưa đến cho Hoàng Thượng.”
Tiểu Dung Tử kinh ngạc, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới Ngự Thiện Phòng tìm Vân Tự.
Tụng Nhung nghe thấy vậy thì nhíu chặt mày, nàng ta cảm thấy lời nói của Lư tài nhân như nghẹn lại trong cổ họng, khó chịu lên tiếng: "Chủ tử sao lại để Vân Tự đi đến ngự tiền?”
Lư tài nhân đang nghẹn một bụng khí vì chuyện ở cung Khôn Ninh, lại nghe Tụng Nhung nói năng khó nghe, không khỏi mất kiên nhẫn, tức giận nói: "Được rồi, đừng ở đây nói lời thị phi, ta cũng muốn cho ngươi đi, nhưng ngươi có tìm được đường đến ngự tiền sao?!”