Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 187

Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:26
Lượt xem: 0

Trong cơn mơ màng Vân Tự dường như nghe thấy tiếng đẩy cửa, nàng bỗng nhiên tỉnh giấc. Khi nhìn rõ người đứng trước giường, nàng sợ hãi đến mức dựng đứng cả tóc gáy, suýt nữa thì hét lên.

Cho đến khi ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt người đến, dưới ánh trăng nàng mới nhận ra người đến hắn là ai.

Cơn buồn ngủ của Vân Tự hoàn toàn biến mất, nàng vẫn còn nổi da gà, không nhịn được oán trách:

"Nửa đêm người không chịu ngủ, đến cung của tần thiếp dọa tần thiếp làm gì?"

Đàm Viên Sơ ôm nàng vào lòng, cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của nàng, hắn biết mình đã thật sự dọa nàng sợ hãi, bèn thấp giọng nói: "Là ta không tốt, ta cho người mời thái y."

Nhịp tim Vân Tự dần dần bình tĩnh trở lại, nàng vội vàng kéo tay Đàm Viên Sơ, nhận thấy hắn có điều gì đó không ổn:

"Hoàng Thượng đừng làm phiền, tần thiếp không sao."

Cung nhân tiến vào thắp đèn, trong điện lập tức sáng trưng. Đàm Viên Sơ sờ trán Vân Tự, thấy sắc mặt nàng dần dần hồng hào trở lại mới thôi không truyền thái y.

Vân Tự ngồi dậy nghiêng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, nàng thử thăm dò:

"Có phải tâm trạng người không tốt không?"

Sau khi thắp đèn xong, cung nhân đã bị Hứa Thuận Phúc dẫn ra ngoài, trong nội điện chỉ còn lại Vân Tự và Đàm Viên Sơ.

Đàm Viên Sơ ôm eo Vân Tự vùi mặt vào cổ nàng, uể oải nói:

"Ừ."

Vân Tự trợn tròn mắt, trong lòng có chút buồn bực, hai phu thê này hôm nay làm sao vậy? Sao lại thẳng thắn như thế?

Nàng không khỏi cảm thấy khó xử.

Hơn nữa, Vân Tự còn có chút ấm ức.

Tâm trạng hắn không tốt thì đến làm phiền nàng làm gì? Nàng đang ngủ ngon giấc, ai chọc ai chứ!

Vân Tự thấy trong lòng rất khó chịu, nhất là khi biết hắn còn định phục vị cho Kỳ quý tần từ tứ phẩm lên tam phẩm chiêu nghi. Nàng mặc cho hắn ôm, không phản kháng cũng chẳng an ủi.

Hình như hắn cũng không để ý đến việc nàng không an ủi mình.

Một lúc lâu sau, khi Vân Tự sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng nghe thấy Đàm Viên Sơ nhàn nhạt nói: "Ta đã cho Kỳ quý tần dọn ra khỏi chính điện Trường Xuân cung.”

Chỉ một câu ngắn gọn, thanh âm thậm chí còn có chút hiu quạnh, Vân Tự bỗng chốc tỉnh táo lại, nhưng đầu óc nàng dường như vẫn chưa kịp xoay chuyển, theo bản năng buột miệng: “Không phải người còn muốn phục vị cho nàng ta sao? Vậy lăn tăn làm gì cho mệt?”

Vừa dứt lời, cả người Vân Tự bỗng cứng đờ.

Nàng tỉnh táo hoàn toàn, trong lòng không ngừng hối hận, mệt mỏi quả nhiên dễ nói hớ!

Vân Tự vội vàng lấy lại tinh thần, khẽ rũ mi mắt, dịch người muốn thoát khỏi vòng tay Đàm Viên Sơ. Nàng quay mặt đi, thanh âm có phần buồn bã:

“Tần thiếp không có ý bất mãn với người.”

Miệng thì nói không, nhưng lời nói ra lại lộ rõ tâm trạng của nàng.

Đàm Viên Sơ ngắt lời nàng: “Là ta không tốt.”

Vân Tự đột nhiên ngẩng phắt đầu, nàng chậm chạp nhận ra hôm nay Hoàng Thượng vẫn luôn tự xưng là "ta" khi nói chuyện với nàng, đây cũng đã là lần thứ hai hắn nói "là ta không tốt".

Vân Tự cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nàng ngập ngừng hỏi:

“Hoàng Thượng, rốt cuộc người làm sao vậy?”

Đàm Viên Sơ không trả lời, mà hỏi nàng một vấn đề khác: "Nàng cảm thấy trong cung ai có thể chăm sóc tốt cho tiểu công chúa?”

Vân Tự không kịp suy nghĩ đến ẩn ý đằng sau việc chọn dưỡng mẫu cho tiểu công chúa, cả người giật mình, suýt nữa thì toát mồ hôi lạnh.

Bất kể Đàm Viên Sơ có thật lòng muốn xử lý Kỳ quý tần hay không, nhưng chuyện lựa chọn dưỡng mẫu cho tiểu công chúa, lẽ ra hắn phải thương lượng với Hoàng Hậu mới đúng chứ?

DTV

Chẳng lẽ nửa đêm hắn không nhận rõ cung điện, nhầm Chử Án cung thành Khôn Ninh cung?

Vân Tự tất nhiên biết là không thể nào, chỉ là nàng bị hành động của Đàm Viên Sơ làm cho hồ đồ, từ lúc bị doạ tỉnh đến giờ vẫn còn mơ mơ màng màng.

Vân Tự đẩy Đàm Viên Sơ ra, ngước đôi mắt hạnh lên oán trách:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-187.html.]

“Hoàng Thượng, có phải người cố ý trêu đùa tần thiếp không? Chuyện tìm nơi cho tiểu công chúa, khi nào thì đến lượt tần thiếp quyết định?”

Cho dù Đàm Viên Sơ thật sự nghe theo nàng, Vân Tự cũng không thể đưa ra ý kiến.

Đúng là nàng không thích Kỳ quý tần, do đó cũng không ưa gì tiểu công chúa, nhưng nàng không muốn tự rước phiền phức vào thân.

Nhỡ đâu sau này dưỡng mẫu đối xử không tốt với tiểu công chúa, hoặc là có lòng mà không chu toàn, cuối cùng ai sẽ là người chịu trách nhiệm?

Hiện giờ Đàm Viên Sơ đang sủng ái nàng, cảm thấy nàng ngàn tốt vạn tốt, nhưng đến ngày ân sủng phai nhạt, liệu hắn có đổ hết mọi bất hạnh của tiểu công chúa lên đầu nàng vì đã đưa ra ý kiến hôm nay không?

Vân Tự không biết liệu có ngày đó hay không.

Nhưng nàng sẽ không đánh cược.

Đàm Viên Sơ dường như cũng ý thức được điều này, hắn không hỏi nàng về việc ai sẽ nuôi nấng tiểu công chúa nữa.

Hắn bảo nàng dịch vào trong, cởi áo ngoài, thổi tắt nến rồi mới trở lại giường, ôm nàng nằm xuống. Hôm nay hắn không biết làm sao, một tay nắm chặt eo nàng giam cầm nàng trong lòng n.g.ự.c mình.

Cuối cùng Vân Tự cũng có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện, nàng hoài nghi nhìn Đàm Viên Sơ:

“Người thật sự cam lòng để nàng ta ở vị trí tứ phẩm quý tần, không phải chỉ là kế sách tạm thời?”

Bốn chữ "kế sách tạm thời" làm Đàm Viên Sơ cả người cứng đờ.

Quả nhiên trong lòng nàng vẫn còn oán trách hắn.

Đàm Viên Sơ không để nàng phải chờ lâu, trầm giọng nói: “Không phải.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Vân Tự ngẩn người.

Nàng cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ. Hôm nay nàng mới biết được từ Hoàng Hậu nương nương rằng vị trí tứ phẩm của Kỳ quý tần chỉ là tạm thời, vậy mà tối nay Đàm Viên Sơ lại đến nói với nàng sẽ không phục vị cho Kỳ quý tần lên tam phẩm chiêu nghi.

Đàm Viên Sơ tuy bạc tình nhưng chưa bao giờ lừa dối nàng.

Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Vân Tự nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành gạt sang một bên.

Bóng đêm dần dần bao phủ, Vân Tự phát hiện có người nắm lấy eo nàng, bàn tay kia cuối cùng dừng lại ở bụng nàng.

Vân Tự bỗng nhớ đến lúc ở Dưỡng Tâm điện, Đàm Viên Sơ từng nói nàng sao không biết cố gắng.

Lúc đó nàng nghĩ mình không có vị phân, chưa từng có ý định mang thai, nhưng hiện giờ nàng đã là tứ phẩm tiệp dư, cách tam phẩm chỉ một bước, dường như có thể nghĩ đến chuyện sinh con rồi.

Nhưng sự việc của Đức phi vẫn còn đó, khiến Vân Tự có chút không muốn mang thai.

Vân Tự vùi đầu vào n.g.ự.c Đàm Viên Sơ.

Trong bóng đêm, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, hắn có chút bất ngờ khi nàng ôm mình, khẽ hỏi: "Không ngủ được sao?”

Nàng vùi trong lòng hắn, mơ màng rầm rì một tiếng.

Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng. Đêm thu se lạnh, nàng mặc áo trong cài cúc và thắt đai lưng, nhưng cũng không thể ngăn cản được hắn. Dục vọng dâng trào, hắn nhẹ nhàng lướt tay xuống thăm dò, Vân Tự cắn môi, hơi thở dần dần gấp gáp.

Hắn chậm rãi tiến vào, cảm giác trơn mượt ướt át, lòng bàn tay lưu lại chút dấu vết trên da thịt nàng.

Một lúc lâu sau, nàng không kìm được mà vùi trong lòng hắn bật khóc.

Hắn thuận lợi đạt được ý nguyện, không dùng nước trà rửa sạch mà chỉ lấy khăn tay bên giường lau qua loa rồi cúi xuống hôn nàng, dừng lại thật lâu trên đôi mắt nhắm nghiền của nàng.

Vân Tự không ngăn được run rẩy.

Sau cơn sóng gió, nàng vẫn còn nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt áo hắn. Dường như xuân triều vẫn còn vương vấn, nàng cuộn tròn trong lòng hắn, cơ thể khẽ run.

Vân Tự không ngẩng đầu lên, trong bóng tối nàng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng nghe ra được dục vọng mãnh liệt trong giọng hắn. Hắn ôm nàng, vuốt ve lưng nàng nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi.”

Vân Tự muốn nói gì đó, nhưng hắn quá hiểu nàng, dễ dàng khiến nàng kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Vân Tự cắn hắn một cái, nào có ai lại thúc giục người ta ngủ như vậy?

Nhưng cuối cùng, lời oán trách vẫn không thể thốt ra. Sau một hồi mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến, nàng lầm bầm hai tiếng không rõ nghĩa rồi chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn.

Loading...