Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 182

Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:56:17
Lượt xem: 1

Màn đêm đen đặc như mực, ngẩng đầu có thể thấy mây che trăng, bóng cây lấp ló.

Đêm nay, đèn trong Mộng Sư điện vẫn sáng. Mãi đến khi có người gõ cửa, Tùng Phúc mới ra dẫn vào.

Trong nội điện, nữ tử vừa tắm gội xong nhưng đã mặc y phục chỉnh tề. Mái tóc đen xõa trên vai, nàng đang ngồi trước gương đồng trang điểm. Khi Lục Tùng bước vào, Thu Viện đang chải tóc cho nàng.

Nàng chưa trang điểm, gương mặt mộc sạch sẽ lộ ra làn da trắng hồng mịn màng.

Lục Tùng thoáng ngẩn ngơ như thấy lại tiểu cô nương năm nào. Nhưng khi nữ tử quay người lại, hắn chợt bừng tỉnh.

Trong điện rất yên tĩnh, Lục Tùng đợi mãi không thấy nàng lên tiếng, cuối cùng đành lui một bước mở lời trước:

"Muội cho gọi ta đến, là muốn làm gì?"

Vân Tự nhìn Thu Viện, Thu Viện hiểu ý lặng lẽ lui xuống.

Trong nháy mắt, trong điện chỉ còn lại Vân Tự và Lục Tùng. Lòng Lục Tùng bỗng căng thẳng, hắn lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo.

Vân Tự cầm lấy khăn trắng Thu Viện vừa để xuống, nhẹ nhàng lau tóc, vẫn ngồi trước gương đồng không đứng dậy:

"Ngươi luôn thông minh, chẳng lẽ không biết mục đích của ta?"

Lục Tùng im lặng hồi lâu, rồi lại nói sang chuyện khác: "Lư tần là do muội hãm hại."

Giọng điệu như đang nghi vấn, lại như đang trần thuật.

Vân Tự đột nhiên quay phắt lại:

"Ngươi đang nói gì?"

Nàng nhíu chặt mày, gương mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn dễ dàng khiến người ta thương tiếc. Nhưng Vân Tự hiểu hắn, Lục Tùng lại sao không hiểu Vân Tự?

Câu trả lời đã rõ ràng trong phản ứng của nàng.

Lục Tùng nhắm mắt: "Chủ tử luôn đối xử tốt với muội, sao muội lại muốn hại mạng nàng ấy?"

Vị chủ tử đầu tiên Lục Tùng gặp sau khi vào cung chính là Lư tần. Lư tần ngay từ đầu đã tin tưởng Lục Tùng, sau đó cho hắn vào nội điện hầu hạ, tín nhiệm hắn còn hơn cả Vân Tự và Tiểu Dung Tử.

Với Lục Tùng, Lư tần từ đầu đến cuối đều là một chủ tử tốt.

Vân Tự cứ ngỡ mình nghe nhầm, nàng cười nhạt:

"Ngươi nói ra câu đó, bản thân không thấy buồn cười sao?"

Lư tần đối xử tốt với nàng ư? Ban đầu có lẽ là tốt, nhưng sau khi Lư tần sảy thai, hay nói đúng hơn là sau khi bị cấm túc, nàng ta như biến thành một người khác.

Lục Tùng không phải chưa từng thấy Lư tần đối xử với nàng thế nào, vậy mà có thể thản nhiên nói ra những lời này.

Vân Tự cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Nghe ra sự châm chọc trong lời nàng, Lục Tùng á khẩu.

Trong điện chìm vào tĩnh lặng, Vân Tự nhìn Lục Tùng. Kỳ thực, dung mạo Lục Tùng không khác gì trong ấn tượng của nàng, nhưng lại như một người hoàn toàn khác.

Vân Tự có oán hận cha nương Lục Tùng không?

Có, nàng oán.

Nhưng người nàng hận nhất lại là Lục Tùng.

Lục Tùng, người ngày ngày hứa hẹn sẽ cưới nàng, sẽ đối xử tốt với nàng, vậy mà khi cha nương hắn muốn bán nàng đi, hắn lại chọn cách bỏ rơi nàng.

Chuyện này, nàng đã biết ngay từ ngày bị bán.

Nàng từng nói - Lục Tùng rất thông minh.

Vân Tự bỗng cười nhạt đầy tự giễu:

"Lục Tùng."

Lục Tùng ngẩn người, hắn thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm. Gặp lại, nàng chưa từng nói chuyện tử tế với hắn,

huống chi là gọi tên hắn.

Vân Tự đứng dậy, bước đến trước mặt hắn. Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên căn phòng một mảng sáng lạnh lẽo, nhưng bóng bình phong vẫn in trên mặt đất, ngăn cách hai người.

Lục Tùng rất cao, dù hắn đã quen cúi đầu khom lưng, nhưng khi Vân Tự đứng trước mặt hắn vẫn cao hơn nàng một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-182.html.]

Trong ký ức của Lục Tùng, Vân Tự luôn nhỏ bé như vậy, dường như mãi mãi không cao bằng hắn, lúc nào cũng cần hắn che chở.

Vân Tự ngẩng đầu hỏi: "Nếu ta nói cho ngươi, Lư tần thật sự là ta hại, ngươi định làm gì?"

Giọng nàng bình tĩnh, Lục Tùng lại thấy cổ họng mình khô khốc.

Hắn định làm gì?

Hắn có thể làm gì nàng?

DTV

Lục Tùng theo bản năng muốn nói: "Nàng ấy là chủ tử..."

Vân Tự đột ngột cắt ngang, nhẹ giọng hỏi:

"Vậy thì sao?"

Lục Tùng ngẩn ra.

Vân Tự lại hỏi: "Vậy thì sao?"

Lục Tùng im lặng hồi lâu, Vân Tự cười nhạt, tự mình trả lời thay hắn:

"Nàng ta là chủ tử, ta là nô tài, vậy nên nàng ta có thể phạt ta, mắng ta, đánh ta, ta không thể vì thế mà oán hận, không thể có ý định hãm hại nàng ta, nếu không thì chính là bất trung."

Sắc mặt Lục Tùng trắng bệch, vội vàng phủ nhận: "Ta không có ý đó!"

Hắn muốn đưa tay kéo nàng, nhưng lại bị vẻ chế giễu trên mặt nàng làm khựng lại. Lục Tùng cứng đờ người, sau một lúc lâu hắn nghẹn ngào nói:

"Ta... chỉ là thấy xa lạ... A Tự, muội có biết không... ta gần như không nhận ra muội..."

Đáy mắt Lục Tùng đỏ hoe. Vân Tự trong ấn tượng của hắn là một cô nương vô cùng dễ thẹn thùng, cũng vô cùng dễ sợ hãi.

Vậy mà từ bao giờ nàng có thể thản nhiên g.i.ế.c người, rồi lại giả vờ đáng thương cầu xin người khác?

Lục Tùng luôn canh cánh trong lòng, khi đoán được Vân Tự là người hãm hại Lư tần, hắn cảm thấy vô cùng bị đả kích.

Không phải vì hắn thấy Vân Tự ra tay tàn độc, mà là vì từ khoảnh khắc đó, hắn hoàn toàn hiểu rõ hắn đã đánh mất nàng.

Vân Tự thản nhiên nói: "Nhờ ơn các người ban tặng đấy."

Nàng thấy Lục Tùng thật nực cười, rõ ràng người bị bán là nàng, vậy mà kẻ đau khổ ở đây lại là hắn.

Sắc mặt Lục Tùng trắng bệch.

Không biết qua bao lâu, hắn mới khàn giọng hỏi: "Muội chắc chắn ta có thể giúp được muội?"

Mục đích nàng tìm hắn đến đã rõ ràng, cố ý nói những lời này mục đích cũng rất rõ ràng, chẳng qua là muốn khơi dậy sự áy náy của hắn, khiến hắn giúp nàng. Lục Tùng muốn không nhận ra cũng khó.

Nhưng nàng lại chẳng hề che giấu.

Thấy cuối cùng cũng vào đề chính, Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn: "Cũng phải xem ngươi có bằng lòng giúp ta hay không, đúng chứ?"

Lục Tùng nhìn nàng thật lâu, lâu đến mức Vân Tự nhíu mày hắn mới thu hồi tầm mắt:

"Bảy ngày sau, Vân tiệp dư hãy dẫn Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung."

Vân Tự không tin hắn, mím chặt môi.

Lục Tùng tự giễu: "Muội biết đấy, dù thế nào ta cũng sẽ giúp muội một lần, đúng không?"

Vân Tự á khẩu. Nàng và Lục Tùng đều quá hiểu nhau, nên nàng không muốn giả vờ dù chỉ một chút.

Tâm tư bị đoán trúng, nàng có vẻ hơi buồn bực nhíu chặt mày. Thấy vậy, Lục Tùng bỗng nhếch môi, nhưng hắn không cười, nhanh chóng trở lại vẻ cụp mắt như thường:

"Bảy ngày sau, Vân tiệp dư sẽ được như ý."

Nói xong, hắn không hề dừng lại, xoay người rời đi không chút do dự.

Tùng Phúc và Thu Viện đều đang đợi bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa, Tùng Phúc liền dẫn Lục Tùng ra ngoài.

Sau đó, Mộng Sư điện yên tĩnh hồi lâu. Thu Viện bước vào, thấy chủ tử vẫn cau mày bèn có chút khó hiểu: "Hắn đồng ý rồi sao?"

Vân Tự ngồi xuống, thanh âm buồn bực: "Đồng ý rồi."

Nàng gảy nhẹ cây trâm ngọc trên bàn trang điểm, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Thu Viện có chút kinh ngạc, nếu Lục Tùng đã đồng ý rồi, sao chủ tử lại không vui?

Loading...