Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-11-26 12:31:46
Lượt xem: 0
Phân vị này, đúng là một sự giáng chức, châm chọc nhưng lại không hề sai lệch.
Đồng Vân lặng lẽ kéo tay áo chủ tử, đáy mắt tràn đầy lo lắng. Nàng ta sợ chủ tử sẽ đánh mất lý trí nơi Khôn Ninh cung mà làm thấp đi thân phận. Ở hành cung thì nhìn không ra sự khác biệt, nhưng vừa trở về hoàng cung, mọi thứ đều sẽ nhắc nhở nàng ta về chuyện này.
"Hiện giờ bất quá chỉ là đổi chỗ ngồi, cũng không phải kém cỏi nhất."
Đồng Vân nghĩ đến điều đó, đáy lòng không khỏi cười khổ. Nàng ta không biết đến lúc đó chủ tử có còn giữ được bình tĩnh hay không.
Kỳ quý tần siết chặt tay, nàng ta đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người, cố kìm nén sự nhục nhã đang dâng lên mãnh liệt trong lòng mà ngồi xuống vị trí của mình. Nàng ta lạnh mặt, hoàn toàn khác với chiêu nghi nương nương ngày xưa luôn tỏ ra thờ ơ.
Mọi người nhìn nhau, so ra thì Ninh tài tử lại chẳng có gì đáng chú ý.
... Cũng không hẳn là không có.
An tài nhân nhớ đến việc Ninh tài tử đã hung hăng dọa nạt nàng ta như thế nào ở hành cung. Hôm nay thỉnh an, nàng ta cố ý ngồi trước Ninh tài tử, thấy Ninh tài tử nhíu mày, ác khí trong lòng nàng ta mới cảm thấy thoải mái một chút.
Quế Xuân thậm chí còn không kịp ngăn nàng ta lại.
Quế Xuân khóc không ra nước mắt, chủ tử muốn trả thù, sao có thể không xem đối phương là ai chứ!
Khi Hoàng Hậu nương nương bước ra, không khí ngoài điện trở nên ngưng đọng lạ thường. Mỗi người đều ngồi ngay ngắn, nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì nhưng giữa họ lại chẳng có một tiếng động.
Hoàng Hậu nương nương ngồi xuống, có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc: "Đây là làm sao vậy?"
Vân Tự nhấp một ngụm trà, cong đôi mắt hạnh nhẹ nhàng đáp lời: "Tần thiếp cũng không biết, các nàng đều không nói lời nào, làm hại tần thiếp cũng chỉ đành giữ im lặng."
Hoàng Hậu nương nương bị nàng chọc cười, lắc đầu: "Ngươi đó!"
Có người phá vỡ sự im lặng, không khí trong điện nhanh chóng trở nên thân thiện hơn. Hoàng Hậu nương nương nhìn về phía Vân Tự, thanh âm còn có chút lo lắng: "Bổn cung nghe nói, dọc đường đi ngươi đều không được yên ổn, hôm nay cảm thấy thân thể thế nào?"
Vẻ mặt Vân Tự buồn bã lắc đầu: "Nương nương đừng nói nữa, tần thiếp hôm nay nhìn thấy đồ ăn sáng vẫn không nuốt nổi, cũng không biết khi nào mới có thể hồi phục."
Hoàng Hậu nương nương cũng thở dài: "Ngươi đúng là chịu khổ, sớm biết như thế, còn không bằng ở lại trong cung bầu bạn với bổn cung."
Vân Tự khẽ nhướng mày, lời này...
Có thể bạn giá đi hành cung, ai lại muốn ở lại trong cung chứ?
Tuy rằng dọc đường đi Vân Tự bị lăn lộn đến khổ sở, nhưng nếu được lựa chọn, nàng cũng không muốn ở lại.
Chỉ là, nàng trả lời Hoàng Hậu bằng một lý do khác: "Ai nói không phải đâu, có thể bầu bạn trò chuyện cùng nương nương, tần thiếp cầu còn không được."
Hoàng Hậu nương nương không nhịn được bật cười lắc đầu, lại phân phó cung nhân: "Ngươi không ăn được, thì ít uống trà một chút, bổn cung cho người mang một chén nước ô mai tới."
Lại là mơ chua.
Vân Tự trong lòng mâu thuẫn đến muốn chết, nhưng trên mặt nàng không hề biểu lộ, chỉ e lệ rũ mắt xuống: "Làm nương nương lo lắng rồi."
Hoàng Hậu mỉm cười: "Ngươi là người chịu khổ, Hoàng Thượng thương ngươi, bổn cung cũng nhịn không được mà thương ngươi."
Suốt buổi thỉnh an, chư vị phi tần chỉ nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương và Vân tiệp dư trò chuyện. Các nàng cũng đã quen với điều này, Hoàng Hậu nương nương luôn như vậy, ngoại trừ Tô tiệp dư, luôn luôn là ai được Hoàng Thượng coi trọng, người đó cũng sẽ được Hoàng Hậu coi trọng.
Nói Hoàng Hậu lấy lòng cũng được, nhưng chính điều này lại khiến nàng ấy được Hoàng Thượng coi trọng.
Nếu đổi lại là các nàng ngồi vào vị trí Hoàng Hậu, có mấy người có thể làm được điều này?
Mỗi người đều có sự thiên vị, duy chỉ có Hoàng Hậu nương nương dường như không có.
Khi chúng phi tần đang thỉnh an ở Khôn Ninh cung, Từ Ninh cung cũng đón tiếp khách quen. Trương ma ma tự mình ra đón: "Tĩnh phi đã lâu không tới, nương nương vẫn luôn nhắc đến người."
Tĩnh phi khẽ ho một tiếng, dịu dàng nói: "Là Dung nhi không tốt, trở về chậm trễ thỉnh an, cô mẫu thân thể thế nào?"
Trương ma ma lắc đầu: "Người theo bạn giá rời cung, sao có thể trách người được?"
"Người yên tâm, có lão nô hầu hạ, hôm qua thái y mới đến xem nói nương nương thân thể khỏe mạnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-179.html.]
Tĩnh phi nghe vậy cũng không khỏi mỉm cười: "Vậy ta liền yên tâm rồi."
Tĩnh phi được dẫn vào trong, Thái Hậu đang dùng đồ ăn sáng. Thấy nàng ấy đến, Thái Hậu phân phó cung nhân thêm một bộ chén đũa, trêu chọc: "Con mà đến muộn thêm chút nữa, e là không kịp dùng bữa sáng cùng cô mẫu rồi."
Tĩnh phi ngồi xuống, khẽ cười một tiếng: "Lại để cô mẫu biết Dung nhi cố tình đến giờ này để cọ cơm rồi."
Chén đũa được đưa tới, Tĩnh phi ăn hai cái sủi cảo tôm, rồi không động đũa nữa.
Thấy thế, Thái Hậu nương nương cũng buông đũa, Tĩnh phi đỡ bà trở lại nội điện ngồi xuống. Trong điện rất yên tĩnh, trên bàn bày sẵn bàn cờ. Thái Hậu sau khi vào cung mới học chơi cờ, tuy kỹ nghệ không cao minh nhưng lại rất thích cùng người khác đánh cờ.
Thái Hậu ngồi xuống đối diện bàn cờ: "Dung nhi đến rồi, để cô mẫu xem con ra cung một chuyến, cờ nghệ có tiến bộ không."
Tĩnh phi ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng cầm quân trắng, yên lặng chờ đợi cô mẫu đi trước.
Quân cờ mới được đặt xuống vài nước, thanh âm chậm rãi của Thái Hậu đã vang lên: "Con vốn quen an tĩnh, đây là lần đầu tiên muốn ra cung đi dạo, đường xá xa xôi, con cũng không sợ thân thể chịu không nổi sao?"
Khi danh sách những người được đi hành cung tránh nóng được đưa xuống, Tĩnh phi bỗng nhiên đến Từ Ninh cung tìm Thái Hậu. Nàng ấy nói đã ở trong cung quá lâu rồi, cũng muốn đến hành cung dạo chơi một chút.
Nàng ấy vốn là người an tĩnh, ngay cả Vĩnh Ninh cung cũng ít khi bước ra, vậy mà bây giờ lại muốn đi hành cung.
Thân thể nàng ấy vốn ốm yếu, chỉ thích hợp tĩnh dưỡng. Thái Hậu từng muốn tác hợp nàng ấy với Hoàng Thượng, nhưng lại e ngại tần suất thị tẩm ở Vĩnh Ninh cung.
Thái Hậu luôn mong cháu gái này có thể có người che chở.
Nhưng bà cũng sợ, sợ cháu gái mình ngay cả việc thị tẩm cũng không chịu nổi.
Vậy mà cháu gái yếu ớt này lại đột nhiên muốn đi hành cung tránh nóng. Thái Hậu tất nhiên không tin nàng ấy chỉ là muốn ra ngoài giải khuây, mà cho rằng nàng ấy đã nghĩ thông suốt.
Thái Hậu nhìn ra Tĩnh phi có ý với Hoàng Thượng, cũng bằng lòng cho nàng ấy cơ hội.
Nếu không, với việc Hoàng Thượng một lòng muốn phủi sạch quan hệ với Tĩnh phi, sao bà lại nhớ đến việc đưa Tĩnh phi vào danh sách đi hành cung?
Tĩnh phi rũ mắt xuống nói: "Nhưng Dung nhi cảm thấy, sau khi ra ngoài một chuyến, tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều."
Tâm sự nhiều năm rốt cuộc cũng có ngày được tháo gỡ, nàng đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
DTV
Dì của nàng không phải bệnh c.h.ế.t trên đường lưu đày, mà là bị người ta định bán vào thanh lâu. Dù cuối cùng dì chỉ gả cho một người thợ săn, Tĩnh phi vẫn vô cùng cảm kích ông ấy.
Nếu không có ông ấy, Tĩnh phi không dám tưởng tượng, một người như dì nếu rơi vào chốn bụi trần sẽ ra sao.
Dì nàng vốn kiêu ngạo, sẽ không sống tạm bợ.
Nhưng dù vậy, dì nàng cũng chỉ sống được thêm vài năm ngắn ngủi, chặng đường bôn ba đã vắt kiệt sức lực của bà ấy.
Thái Hậu có chút kinh ngạc, bà nhìn Tĩnh phi kỹ hơn, thấy sắc mặt nàng ấy dường như thật sự tốt hơn một chút, không khỏi gật đầu: "Xem ra thái y nói không sai, con cần tĩnh dưỡng, nhưng cũng không thể cứ mãi buồn bã ở trong cung, thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí cũng tốt."
Bỏ qua việc vì sao nàng ấy đột nhiên muốn đi hành cung, Thái Hậu cũng rất quan tâm đến chuyến đi này: "Chuyến đi này đã xảy ra chuyện gì?"
Tĩnh phi khẽ run lông mi, nàng cười khổ: "Hành cung tuy xa, nhưng cô mẫu sao có thể không biết gì, người cố ý trêu ghẹo Dung nhi."
Dứt lời, Tĩnh phi ho khan hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, lại thoáng hiện lên chút ửng hồng bệnh tật.
Trương ma ma rót cho nàng ấy chén trà: "Tĩnh phi uống miếng nước đi."
Thái Hậu cũng lo lắng nhìn Tĩnh phi, thấy nàng ấy dần ổn định lại, không khỏi lắc đầu: "Thân thể con... Đừng ngại thuốc đắng, thái y kê đơn thuốc gì đều phải uống cho hết."
Chờ Tĩnh phi mỉm cười đồng ý, Thái Hậu mới quay lại chủ đề lúc nãy, nhưng đổi cách hỏi: "Hay là nói, con cảm thấy đoạn đường đến hành cung thế nào?"
Hiểu được ý của Thái Hậu, Tĩnh phi khẽ mím môi, nàng im lặng một lát mới nhẹ nhàng rũ mắt xuống, ngữ khí bình thản: "Cũng do con người tạo ra cả."
Nàng lại ngước mắt lên, khẽ thở dài: "Rất là lộn xộn"
Hai phi tần bị giáng chức, một phi tần mất mạng, còn liên lụy đến rất nhiều cung nhân. Chuyến đi hành cung tránh nóng này, có người được lợi, nhưng hoàng thất lại mất hết mặt mũi trước mặt các quan lại triều thần.
Thái Hậu chậm rãi nói: "Đúng vậy, thật là lộn xộn."