Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-11-26 12:31:38
Lượt xem: 1
Hắn cúi gằm mặt xuống.
Hắn khác với Vân Tự, Vân Tự về nhà là cẩm y hồi hương, còn hắn thì là gì?
Người từng được cả thôn kỳ vọng, giờ đây chỉ là một nô tài thấp hèn, hắn còn mặt mũi nào trở về quê nhà.
Đức phi dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thương tiếc vuốt ve đầu hắn, ôn nhu nói: "Nhìn ngươi kìa, khiến bổn cung cũng thấy đau lòng.”
Lục Tùng cung kính cúi đầu: “Nô tài không dám.”
Đức phi một tay chống trán, một tay nhẹ nhàng nắm tay Lục Tùng hỏi: “Đôi tay này còn cầm bút được không?”
Cả người Lục Tùng cứng đờ, chưa kịp trả lời thì Đức phi đã ghé sát vào tai hắn, thì thầm:
“Không cầm bút được nữa, thì cũng có thể cầm những thứ khác, phải không?” (Mụ này tởm quá, chắc mọi người hiểu cầm cái gì rồi nhỉ?)
Lời nói của nàng ta mang theo ý trêu chọc. Nô tài được chủ tử coi trọng như vậy, phải biết mang ơn đội nghĩa. Lục Tùng cúi đầu, không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn càng thêm cung kính vâng lời: “... Nương nương nói phải.”
*****
Cùng lúc đó, trong thôn Lý gia, Vân Tự nghe thấy tiếng động phía sau bèn quay đầu lại, thấy Đàm Viên Sơ đang đi tới, nàng không khỏi kinh ngạc:
“Hoàng Thượng, người đến đây làm gì?”
Cấm quân lui ra xa trăm bước, Hứa Thuận Phúc liên tục nhìn về phía này.
Vân Tự quỳ trên mặt đất, trong tay cầm tiền giấy, nước mắt lưng tròng, chỉ cần chớp mắt là sẽ rơi xuống.
Nàng bị Đàm Viên Sơ làm cho ngây người, cảm xúc đau thương cũng tan biến, đến khóc cũng không khóc được nữa.
Đàm Viên Sơ nhận lấy tiền giấy từ tay nàng, đặt vào chậu than trước mặt, thay nàng lau nước mắt, như không có gì mà nói: "Thân thể nàng yếu, không nên khóc lâu.”
Vân Tự chậm nửa nhịp mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi ngơ ngác. Chẳng lẽ Hoàng Thượng đến đây để giám sát nàng?
Vân Tự mím môi, nhỏ giọng nói thầm: "Người khác nhìn thấy, còn tưởng người muốn cùng tần thiếp hóa vàng mã tế bái cha nương tần thiếp. Tin đồn truyền ra, tần thiếp sẽ bị oan uổng c.h.ế.t mất.”
Nàng lẩm bẩm, trong lòng đầy bất an. Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, lấy nén hương trên tay nàng rồi châm lửa. Vân Tự khó hiểu ngẩng đầu lên, thấy hắn cũng quỳ xuống giống như nàng, Vân Tự kinh ngạc đến mức mắt tròn mắt dẹt.
Thu Viện cũng suýt nữa thốt lên kinh ngạc.
Vân Tự vội vàng ngăn hắn lại: “Người làm gì vậy?!”
Đàm Viên Sơ nắm lấy tay nàng, ngước mắt lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Nàng sợ cái gì?”
Vân Tự sắp bị hắn dọa c.h.ế.t rồi, nàng nào có gan dám để đương kim thánh thượng quỳ lạy cha nương mình. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, những người trong hậu cung sẽ coi nàng là cái gai trong mắt!
Thật sự muốn trừ khử nàng cho thống khoái!
Sao Vân Tự có thể không hoảng hốt?
Kết quả liền nghe Đàm Viên Sơ không nhanh không chậm nói: “Người c.h.ế.t là hết, lại là cha nương của nàng, trẫm quỳ lạy một lần cũng là nên làm.”
Vân Tự bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Cái gì gọi là cha nương nàng, Hoàng Thượng quỳ lạy một lần cũng là nên làm?
Thấy nàng ngây người, Đàm Viên Sơ tựa hồ khẽ cười, ôn hòa nói: "Quỳ bái Thái Sơn, chẳng lẽ không nên sao?”
Vân Tự cắn môi, nàng chỉ là một tiệp dư chưa đủ tam phẩm, phụ thân nàng nào có tư cách được Hoàng Thượng gọi một tiếng Thái Sơn?
Không đợi nàng hoàn hồn, Đàm Viên Sơ lại nhẹ nhàng bâng quơ:
DTV
“Nếu có lời đồn đãi gì truyền ra, cũng không tính là oan uổng, nàng cũng không cần cảm thấy ủy khuất.”
Hắn lại cố ý trêu chọc nàng. Vân Tự suýt nữa bật khóc, nàng vẫn luôn biết Đàm Viên Sơ là kẻ bạc tình, nhưng vào khoảnh khắc này, Vân Tự vẫn không nhịn được ngước mắt nhìn hắn.
Tế bái không mất nhiều thời gian, hắn không muốn nàng khóc, đợi tiền giấy đốt xong, Vân Tự đã bị Đàm Viên Sơ nắm tay dắt đi:
“Canh giờ còn sớm, Vân tiệp dư dẫn trẫm đi dạo một chút được không?”
Vân Tự quay đầu lại nhìn thoáng qua mộ bia cha nương, cuối cùng vẫn cùng Đàm Viên Sơ rời đi, quá khứ không thể níu kéo, nàng phải luôn hướng về phía trước.
Nàng khẽ hít mũi, thấp giọng rầu rĩ: "Người lại trêu chọc tần thiếp.”
Cứ thích gọi nàng là Vân tiệp dư, làm nàng đáp cũng không được, không đáp cũng không xong.
Đàm Viên Sơ khẽ cong môi, chậm rãi lắc đầu: “Trẫm không có.”
Hứa Thuận Phúc vội vàng theo sau, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân tiệp dư đang sóng vai cùng Hoàng Thượng phía trước, thầm nâng vị trí của nàng lên một bậc.
Vân Tự dẫn Đàm Viên Sơ đi về phía chân núi, nhà nàng từng ở nơi đó, nhưng sau đó đã bị phu thê Lục gia bán đi lấy tiền cho Lục Tùng đọc sách, Vân Tự liền không còn nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-175.html.]
Sau khi tai nạn xảy ra, nơi này cũng hoàn toàn không có người ở.
Phòng ốc đã sớm đổ nát, Vân Tự chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt, ngôi nhà đã bị bán đi nhiều năm, sớm không còn là hình ảnh trong ký ức của nàng.
Không cần thiết phải nhìn lại.
Nàng dẫn Đàm Viên Sơ đến đây, không phải để nhìn lại quá khứ, mà là nàng nhớ rõ chân núi có rất nhiều hoa sơn trà và đỗ quyên, nhưng khi đến nơi, Vân Tự lại có chút ngỡ ngàng.
Chân núi chỉ còn trơ trọi một mảnh cỏ dại mọc um tùm, chẳng có gì cả.
Cũng không hẳn, vẫn có một vài bông hoa dại màu vàng không rõ tên.
Đàm Viên Sơ nhìn quanh bốn phía, nhịn không được nhướng mày hỏi nàng:
“Nàng dẫn trẫm đến đây, chính là để cho trẫm xem đám cỏ dại này?”
Vân Tự nghẹn lời, nàng vội vàng giải thích: “Không phải! Trước kia nơi này có rất nhiều hoa! Tần thiếp khi còn nhỏ cảm thấy nơi này là nơi đẹp nhất thế gian, mới dẫn Hoàng Thượng đến xem.”
Nàng ủy khuất muốn chết, Đàm Viên Sơ không thể không tin tưởng lời nàng nói, nhưng hắn nhìn quang cảnh trong núi, khẽ cười, lại hỏi:
“Nàng còn nhớ rõ là hoa gì không?”
Vân Tự buột miệng thốt ra: “Hoa sơn trà và đỗ quyên, tần thiếp nhớ rất rõ ràng.”
Thu Viện không nhịn được, quay đầu đi.
Đàm Viên Sơ giơ tay che môi, kìm nén ý cười trong mắt: "Hỏi lại Vân tiệp dư, còn nhớ rõ hiện giờ là lúc nào không?”
Vân Tự đột nhiên sửng sốt.
Tháng tám, sắp đến Trung Thu.
Đàm Viên Sơ không nhịn được giơ tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Hoa đỗ quyên nở vào tháng tư tháng năm, hoa sơn trà còn chưa đến mùa, lúc này nàng dẫn trẫm tới, tự nhiên là chẳng thấy gì cả.”
Vân Tự chợt đỏ bừng mặt, thấy hắn cười không thôi, nàng có chút bực bội: "Người đừng cười nữa!”
Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, nàng quả nhiên là giỏi qua cầu rút ván, một canh giờ trước còn ngoan ngoãn nghe lời, vừa mới tế bái cha nương xong, đột nhiên thay đổi thái độ, cũng dám giận dỗi hắn.
Hồi lâu sau, Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ngữ khí bình thản: "Hiện tại, có thể an tâm cùng trẫm hồi cung rồi chứ?”
Vân Tự khựng lại, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: những lúc nàng tâm thần bất an, có phải đều bị hắn nhìn thấu hay không?
Vân Tự chớp chớp mắt, có lẽ là hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, giải tỏa chấp niệm bao năm khiến cảm xúc nàng có chút kích động.
Nàng cũng sinh ra một chút xúc động.
Nàng đưa tay nắm lấy tay Đàm Viên Sơ, khiến hắn nhìn về phía nàng dò hỏi, nàng buột miệng thốt ra:
“Hoàng thượng, tần thiếp muốn hôn người.”
Lời nói thẳng thắn, làm mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Cũng làm Đàm Viên Sơ ngẩng phắt lên, hắn nhìn nàng hồi lâu, thần sắc trong mắt dường như rất nhạt, nhưng lại làm Vân Tự cảm thấy căng thẳng, hô hấp nàng có chút gấp gáp.
Thời gian như chậm lại, bốn phía cũng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vân Tự cũng không biết Thu Viện rời đi từ lúc nào, đến khi nàng hoàn hồn, những người xung quanh đều đã lui ra xa trăm mét, ai nấy đều quay lưng đi, giống như phông nền buông xuống bao vây nơi này, ngăn cản bất cứ ai tới gần.
Vân Tự dường như nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp, cổ họng có chút khô khốc, khiến nàng không nhịn được nuốt nước miếng.
Có người hỏi nàng: "Trước kia e thẹn vô cùng, hôm nay sao lại to gan như vậy?”
Vân Tự mở to mắt muốn giải thích, nhưng hắn không cho nàng cơ hội đã cúi đầu xuống, ngăn chặn những lời nàng định nói.
Dường như muốn gắn cho nàng cái danh “to gan lớn mật” này.
Không cho nàng có bất cứ lời phản bác nào.
Nụ hôn của hắn có chút gấp gáp khiến Vân Tự cảm thấy khó thở, nàng vô lực bám vào vai hắn, không chống đỡ được mà mềm nhũn người, nước mắt lưng tròng. Ngày xưa hắn đau lòng nàng, không nỡ thấy nàng khóc, lúc này cũng là đau lòng nàng, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Nàng đã lâu không gần gũi hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến nàng có chút không chịu đựng nổi, thân thể khẽ run rẩy, nhỏ giọng gọi hắn.
Hắn dừng lại một chút, dường như cảm thấy nàng căng thẳng hơn trước, thấp giọng nói với nàng: "Sẽ không làm nàng đau.”
Dưới thân có gấm lụa trải trên đất, hắn che chở nàng rất kỹ, không để nàng chạm vào một chút bùn đất nào, chỉ có một đoạn tà váy rơi ra ngoài đất.
Xiêm y cởi được một nửa treo trên khuỷu tay, hắn không nỡ cởi hết quần áo của nàng, xung quanh đều là người, hắn không muốn người khác nhìn thấy nàng, một chút cũng không muốn.
Vân Tự khóc nức nở trong lòng hắn: "Hoàng Thượng, …… lừa người……”
Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cười, cúi đầu hôn lên trán nàng.
Ngày thường thông minh như vậy, sao lúc này lại dễ dàng tin người thế chứ?