Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-11-26 12:31:29
Lượt xem: 1
Hứa Thuận Phúc đi Bảo Tương lâu, một chén canh gừng được đưa đến Tụng Nhã hiên. Vân Tự ngửi được mùi canh gừng liền thấy hơi ngấy, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết. Cả đại điện chỉ còn nghe thấy tiếng muỗng chạm nhẹ vào chén.
Kỳ quý tần quay mặt đi, không nhịn được nhắm mắt lại.
Dù đã tự nhủ với bản thân nhiều lần, nhưng chứng kiến cảnh này, nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu.
Từ bao giờ nàng ta trở nên bị xem nhẹ như vậy? Rõ ràng đang ở ngay trước mặt Hoàng Thượng, vậy mà lại dễ dàng bị Hoàng Thượng lờ đi?
Kỳ quý tần không biết, cũng không rõ rốt cuộc từ khi nào mọi chuyện bắt đầu sai hướng.
Một chén canh gừng đã cạn đáy, Hứa Thuận Phúc cũng cuối cùng trở về. Đúng như Vân Tự nghĩ, hắn không tìm thấy bất cứ thứ gì.
An tài nhân không thể tin được thốt lên: "Sao có thể?!"
Không ngờ An tài nhân vẫn còn ôm hy vọng. Ninh tần khẽ nhíu mày, nàng ta liếc nhìn Đức phi một cái rồi lên tiếng phản bác: "Sao lại không thể? Sự thật chứng minh những gì An tài nhân nói hoàn toàn là vô căn cứ. Thật kỳ lạ, Đức phi nương nương và An tài nhân ngày xưa không thù, gần đây không oán, tại sao ngươi lại muốn vu oan cho Đức phi nương nương?"
Giọng nói Ninh tần chuyển hướng, chỉ thẳng vào việc An tài nhân bị người khác xúi giục.
Vân Tự bất ngờ ngẩng đầu lên.
An tài nhân không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy, bỗng nhiên biến thành nàng ta cố ý hãm hại Đức phi, cả người đứng hình, miệng há hốc, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào biện giải: "Tần thiếp không có!"
An tài nhân hoang mang, chuyện này liên quan gì đến nàng ta? Sao cuối cùng lại trở thành nàng ta có hiềm nghi?
Kỳ quý tần không khỏi lắc đầu trước sự ngu ngốc của An tài nhân. Vô tình trong lúc đó, nàng ta nhìn thấy Đức phi liếc nhìn mình một cái, ánh mắt kia tuy nhanh chóng lướt qua, nhưng Kỳ quý tần lại bỗng nhiên sáng mắt.
Ai muốn hãm hại Lưu thị?
Trong lòng Kỳ quý tần biết rõ là Đức phi g.i.ế.c người diệt khẩu, nhưng lại không tra được bất cứ chứng cứ nào liên quan đến Đức phi, dù muốn kéo Đức phi xuống ngựa cũng không được.
Nhưng ngoài Đức phi ra thì sao?
Kỳ quý tần siết chặt khăn tay, nàng ta hiểu rõ một đáp án khác. Nếu không phải g.i.ế.c người diệt khẩu, vậy lý do g.i.ế.c Lưu thị chính là để trả thù.
Trong cả hành cung, chỉ có một người cần tìm Lưu thị để trả thù.
Bỗng có người nắm lấy cổ tay nàng ta, Kỳ quý tần giật mình hoàn hồn quay đầu lại nhìn, thấy Đồng Vân nhẹ nhàng lắc đầu với mình. Nàng ta cắn môi bèn lấy lại lý trí, cúi đầu xuống, không nhìn vẻ mặt đắc ý của người kia.
Nàng ta không thể mắc sai lầm nữa.
Trong điện lâu không ai lên tiếng, Ninh tần bỗng khẽ che miệng, nàng ta do dự một chút, thanh âm có chút ngập ngừng: "Sao Lưu thị lại c.h.ế.t đuối chứ?"
Một câu nghi vấn của nàng ta khiến mọi người đều nhớ đến việc Vân Tự bị rơi xuống nước mấy ngày trước, trong nháy mắt ai nấy đều có biểu cảm khác nhau.
Đúng vậy, việc Lưu thị hãm hại Vân tiệp dư là có bằng chứng rõ ràng. Tuy rằng Lưu thị đã bị giáng xuống thứ dân, nhưng liệu Vân tiệp dư có thật sự bỏ qua cho Lưu thị?
Có người nghĩ là không.
Vân Tự khẽ nheo mắt, nghe đến đây, nàng lại không hiểu Ninh tần muốn làm gì. Nàng chống cằm, gật đầu như đồng tình, đáp lại: "Đúng vậy, sao Lưu thị lại c.h.ế.t đuối chứ? Theo lời An tài nhân vừa nói, Lưu thị rơi xuống nước cách Tụng Nhã hiên không xa, thật trùng hợp, chẳng lẽ là..."
Vân Tự bỗng nhìn thẳng vào Ninh tần, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi nói tiếp nửa câu còn lại: "...ta hãm hại nàng ta?"
Sắc mặt Ninh tần thay đổi, hoàn toàn không ngờ Vân tiệp dư lại thẳng thắn như vậy, nàng ta vội vàng phủ nhận: "Vân tiệp dư hiểu lầm rồi, tần thiếp không có ý đó!"
Vân Tự thản nhiên hỏi lại: "Thật không?"
Ninh tần ấp úng, nàng ta liều lĩnh ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, nhưng chỉ thấy Hoàng Thượng rũ mắt xuống, đẩy nửa chén canh gừng còn lại về phía Vân tiệp dư.
Ninh tần ngẩn người, nàng ta bỗng nhiên ý thức được Hoàng Thượng hoàn toàn không hề nghi ngờ Vân tiệp dư, cho dù có nàng ta ở đó xúi giục.
Ninh tần vội vàng cúi đầu: "Tần thiếp không dám vọng ngôn."
Trong điện trở nên yên lặng, An tài nhân thấy vậy cũng vội vàng im bặt, sợ mình lại nói hớ.
Hứa Thuận Phúc lên tiếng: "Hoàng Thượng, ngỗ tác đến rồi ạ."
Trong lúc mọi người nói chuyện, Đàm Viên Sơ vẫn luôn im lặng, giờ phút này cũng chỉ gật đầu: "Dẫn hắn đi khám nghiệm thi thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-170.html.]
Nửa canh giờ trôi qua, Đức phi từ lúc bị nghi ngờ đến giờ vẫn chưa được nhường chỗ. Trong điện chỉ có Đàm Viên Sơ và Vân Tự là được ngồi.
Lẽ ra, trong khi Đức phi đang đứng, Vân Tự cũng không nên ngồi xuống.
DTV
Nhưng Đàm Viên Sơ hình như không hề nhận thấy điều bất thường này, sắc mặt hắn vẫn bình thản, cũng không cho người nhường chỗ cho Đức phi.
Nửa canh giờ sau, Đức phi đứng đến mỏi nhừ chân, nàng ta khẽ cúi đầu xuống.
Ngỗ tác cuối cùng cũng bước vào, hắn vội vàng quỳ xuống: "Thảo dân xin bái kiến Hoàng Thượng và các vị nương nương. Thi thể c.h.ế.t do đuối nước, ước chừng đã c.h.ế.t ba bốn ngày, không có bất kỳ ngoại thương nào."
Không có ngoại thương.
Nghe đến đây, mọi người đều hiểu rõ chuyện hôm nay sẽ kết thúc như thế nào.
Đàm Viên Sơ gật đầu, cho người dẫn ngỗ tác rời đi, rồi mới thản nhiên lên tiếng: "Lưu thị vô ý bị trượt chân rơi xuống nước. Nàng ta sinh thời mang tội không đáng được phong thưởng, hãy cho người đem nàng ta đi an táng cho thỏa đáng."
Thông thường khi phi tần qua đời, Hoàng Thượng vì tình nghĩa cũ cũng sẽ ưu ái một chút trong việc lo liệu hậu sự.
Nhưng Lưu thị hiển nhiên không có được ân huệ này. Sinh thời là phi tần của hoàng thất, sau khi c.h.ế.t lại chỉ có thể được an táng với thân phận thứ dân.
Mọi người trong lòng đều chùng xuống, lập tức cung kính tuân lệnh. Dù Lưu thị có thực sự bị trượt chân rơi xuống nước hay không, thánh chỉ đã ban, đó chính là sự thật.
Cũng có người chú ý đến hai chữ "mang tội", theo bản năng ngẩng đầu nhìn Vân tiệp dư, phải chăng Hoàng Thượng hôm nay lạnh nhạt như vậy là vì vẫn còn giận việc Lưu thị mưu hại Vân tiệp dư?
Họ không tin Đàm Viên Sơ lại nhẫn tâm như vậy, chỉ có thể cố gắng tìm một lý do khác cho hành động của Đàm Viên Sơ.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, Đàm Viên Sơ ngước mắt lên bình tĩnh tuyên bố: "Ninh tần bất kính với bề trên, từ hôm nay giáng xuống làm tài tử."
Ninh tần kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin.
Bất kính với bề trên?
Hoàng Thượng phạt nhầm người rồi sao?
Nàng ta từ khi nào bất kính với bề trên? Tội danh này phải là của An tài nhân chứ?!
An tài nhân sợ hãi lùi về phía sau. Ninh tần chỉ nói bóng gió, còn chưa chỉ đích danh Vân tiệp dư là hung thủ, Hoàng Thượng đã giáng cấp bậc của Ninh tần.
Đến lượt nàng ta, hình phạt sẽ như thế nào?
An tài nhân sắp khóc đến nơi, nhưng đợi mãi, cho đến khi Hoàng Thượng mất kiên nhẫn ra lệnh cho mọi người lui ra, cũng không thấy Hoàng Thượng nói thêm gì nữa.
Nàng ta chớp chớp mắt, bị Quế Xuân kéo một cái mới hoàn hồn, vội vàng cùng mọi người lui ra.
Tụng Nhã Hiên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng Vân Tự lại trằn trọc không ngủ được.
Không trách Hoàng Hậu nương nương muốn hạ bệ Đức phi nhưng vẫn không thành công. Vân Tự không khỏi đặt mình vào vị trí của Hoàng Hậu, nếu là nàng, nàng có thể khiến Đức phi thất thế hay không?
Dù nghĩ thế nào, Vân Tự cũng cảm thấy rất khó.
Đức phi hành sự thận trọng, muốn hạ bệ nàng ta, những thủ đoạn thông thường hoàn toàn vô dụng. Hoàng Hậu thậm chí còn lôi kéo cả Tô quý tần để giăng bẫy nhưng Đức phi vẫn bình an vô sự.
Vân Tự cảm thấy nếu thực sự muốn hạ bệ Đức phi, hoặc là cùng chết, hoặc là chỉ còn một cách duy nhất: khiến Đàm Viên Sơ nảy sinh ý định loại bỏ Đức phi.
Nhưng Đức phi lại là mẫu thân của hoàng trưởng tử, muốn làm được điều này e rằng khó như lên trời.
Loại bỏ hoàng trưởng tử?
Vân Tự chưa bao giờ nghĩ đến điều này, không phải vì nàng thương yêu gì hắn.
Đều là sinh mạng con người.
Chẳng lẽ mạng của nữ nhân lại kém hơn mạng của trẻ con hay sao?
Chỉ là Vân Tự đã ở Dưỡng Tâm điện suốt một năm rưỡi, nàng biết rõ một điều, trong cung chỉ có hoàng tử công chúa là có người của Đàm Viên Sơ bảo vệ.
Vân Tự cụp mắt suy nghĩ.
Rốt cuộc là sai lầm gì mới có thể khiến Đàm Viên Sơ muốn loại bỏ mẫu thân của một hoàng tử?