Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 166

Cập nhật lúc: 2024-11-26 12:31:21
Lượt xem: 1

Khi Vân Tự gác chuyện Tĩnh phi sang một bên, thì chuyện của Lưu thị rốt cuộc cũng bùng nổ.

Đêm khuya, ánh trăng mờ nhạt phủ khắp hành cung, khi mọi người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một tiếng thét thảm thiết vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Đèn đuốc trong Tụng Nhã hiên sáng trưng, Vân Tự bị đánh thức, không đợi Thu Viện vén màn, nàng đã ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài nhíu mày hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Vẻ mặt Thu Viện ngưng trọng lắc đầu: "Nô tỳ không rõ lắm, nhưng nô tỳ ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy cấm quân đều bị kinh động."

Tim Vân Tự đập thình thịch, vậy mà kinh động đến cấm quân?

Đột nhiên nhớ tới hiện giờ mình đang chưởng sự hành cung, Vân Tự liền cảm thấy đau đầu, nàng có chút bực bội:

"Không có một ngày yên ổn."

Thu Viện không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng tình với lời này của chủ tử.

Vội vàng chạy đến bên hồ, Vân Tự nghe thấy tiếng nghị luận và tiếng kinh hô khẽ khàng của cung nhân, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, theo bản năng nghiêng đầu.

Bên hồ có một người đang nằm.

Cả người sưng vù, mặt mũi sưng to, tròng mắt lồi ra, môi sưng phồng, cả người như một quả bóng hoàn toàn biến dạng. Vân Tự liếc mắt nhìn qua, căn bản không nhận ra đó là ai.

Toàn thân ướt đẫm nằm trên mặt đất, hiển nhiên là vừa được vớt lên từ trong hồ.

Vân Tự từng thấy người chết, cũng từng thấy người c.h.ế.t đuối, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy người c.h.ế.t có tử trạng đáng sợ như vậy. Không biết bị ngâm trong nước bao lâu mới biến thành thế này, Vân Tự chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch giơ tay che miệng, suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ.

Thu Viện vội vàng đỡ lấy nàng, cũng không dám quay đầu lại nhìn, lo lắng hỏi: "Chủ tử?"

Vân Tự cố nén cảm giác khó chịu trong lòng:

"Ta không sao."

Nói xong, Vân Tự cố gắng lấy lại tinh thần, rốt cuộc cũng có thể quan sát xung quanh, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, liền quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng khóc. Khi nhìn rõ một phụ nhân ăn mặc hoa lệ khác hẳn cung trang, nàng nhíu mày.

Lần này đến hành cung tránh nóng, không chỉ có phi tần trong hoàng cung, mà còn có đại thần trong triều và gia quyến của họ.

Vân Tự lạnh mặt, cho dù không quản nhiều việc, nhưng nàng cũng hiểu đạo lý “xấu chàng hổ ai”. Vân Tự lập tức lên tiếng:

"Ngươi là ai?"

Thu Viện cũng không nhận ra.

Giữa sân có người nhận ra, hôm nay Lư Đông Huân dẫn người tuần tra, nghe thấy động tĩnh liền lập tức chạy tới. Nghe Vân Tự hỏi chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng với vẻ mặt phức tạp, thấp giọng đáp:

"Hồi Vân tiệp dư, nàng ta là thiếu phu nhân phủ Sùng An hầu, cũng là nhị tiểu thư đích nữ của Quốc công phủ."

DTV

Quốc công phủ?

Ánh mắt Vân Tự chợt lóe, Tĩnh phi cũng xuất thân từ Quốc công phủ. Nàng không bỏ sót hai chữ "đích nữ" trong lời nói của Lư Đông Huân, trong lòng nhất thời hiểu rõ thân phận của phụ nhân kia, nàng nhíu mày:

"Sao nàng ta lại ở đây?"

Lư Đông Huân đáp: "Nàng ta nói là chạng vạng ra ngoài tản bộ tiêu cơm, kết quả thấy trên mặt hồ có thứ gì đó dập dềnh, hiếu kỳ đến gần xem, rồi thì… thành ra như tiệp dư đã thấy."

Phụ nhân kia vẫn còn khóc lóc thảm thiết, Vân Tự liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, ngữ khí lãnh đạm:

"Đưa nàng ta về nghỉ ngơi, tiện thể nói với nàng ta, sau này muốn giải sầu thì cũng đừng chạy lung tung."

Tuy cùng ở trong hành cung, nhưng nơi ở của nữ quyến các vị đại thần và phi tần cách nhau khá xa, có ranh giới rõ ràng, ngày thường triều thần và nữ quyến của họ căn bản sẽ không xuất hiện ở đây.

Thanh âm Vân Tự không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng, vị thiếu phu nhân kia tự nhiên cũng nghe thấy. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía này, hình như muốn nói gì đó nhưng bị tỳ nữ bên cạnh kéo lại, đành phải nuốt lời vào miệng.

Vân Tự không để ý đến nàng ta, vị thiếu phu nhân kia bị cấm quân "khách khí" mời đi. Các vị phi tần lần lượt đến, xung quanh vang lên tiếng nôn ọe, Vân Tự vốn đã ổn định lại tâm lý, giờ lại bị những người này làm cho suýt nữa buồn nôn.

Nàng có chút đau đầu, rốt cuộc cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng Hậu nương nương, nàng lạnh giọng quát:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-166.html.]

"Đủ rồi! Biết mình không chịu được nhìn thì còn chen lên phía trước làm gì? Còn sợ chưa đủ loạn sao?!"

Vân Tự vừa quát, xung quanh lập tức yên tĩnh hơn hẳn, những người cảm thấy khó chịu cũng nhịn xuống, thấy sắc mặt nàng không tốt, không ai muốn chọc giận nàng vào lúc này.

Khi Đàm Viên Sơ đến, thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng này của nàng. Hắn còn chưa kịp kinh ngạc thì nàng đã nhìn thấy hắn, ánh mắt bỗng sáng lên, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, bĩu môi nói:

"Tần thiếp sợ muốn chết, người mà không đến, tần thiếp không chống đỡ nổi mất."

Đàm Viên Sơ liếc nàng một cái, rồi nhìn các phi tần xung quanh im thin thít, cảm thấy nàng cần phải suy nghĩ lại lý do thoái thác của mình.

Vân Tự không nghĩ vậy, nàng chẳng muốn nhận mấy chuyện phiền phức này, dù sao cũng là phiền phức do hậu cung của hắn gây ra, ném cho hắn giải quyết chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Đàm Viên Sơ không vạch trần nàng, bởi vì nàng đang dựa vào lòng hắn, như thể chỉ cần rời khỏi một chút là cả người sẽ ngã quỵ, môi và sắc mặt đều có chút trắng bệch. Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nàng thực sự sợ hãi.

Đàm Viên Sơ đành phải đỡ lấy nàng, khi nhìn thấy người bị vớt lên giữa hồ, cũng nhịn không được nhíu mày:

"Chuyện gì thế này?"

Lư Đông Huân cung kính cúi đầu, giải thích đầu đuôi sự việc.

Nghe thấy "thiếu phu nhân phủ Sùng An hầu", Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, hỏi một câu gần giống với Vân Tự:

"Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?"

Giọng hắn lãnh đạm, không ai nghe ra cảm xúc của hắn.

Nhưng ai cũng hiểu, chuyện hoàng thất như vậy mà truyền ra ngoài cung, Hoàng Thượng sao có thể vui vẻ cho được?

Lư Đông Huân không trả lời được.

Đàm Viên Sơ nhàn nhạt liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, Hứa Thuận Phúc lập tức hiểu ý, thấp giọng sai Lộ Nguyên đến phủ Sùng An hầu một chuyến.

Chờ Lộ Nguyên rời đi, Đàm Viên Sơ mới nhìn người bị ngâm đến mức không nhận ra mặt mũi kia:

"Nàng ta là ai?"

Kỳ thực Vân Tự có chút nhận ra người c.h.ế.t đuối.

Nàng chớp chớp mắt, không biết nên có cảm tưởng gì về câu hỏi của Đàm Viên Sơ. Nàng chỉ gặp Lưu thị vài lần mà còn nhận ra, vậy mà Đàm Viên Sơ, là người bên gối của Lưu thị lại không hề quen biết.

Quả nhiên, nàng nghe thấy Lư Đông Huân nói: "Thần phái người đi tra xét, hẳn là…… thứ dân Lưu thị."

Vân Tự liếc nhìn Kỳ quý tần, thấy sắc mặt nàng ta có chút khó coi, nàng không hề bất ngờ.

Lưu thị chết, chuyện Kỳ quý tần hãm hại Vân Tự sẽ thành c.h.ế.t không đối chứng, khó mà lật lại.

Chỉ có điều hơi tiếc là Đức phi đang bị cấm túc, Vân Tự không có cách nào quan sát thần sắc của nàng ta khi nhìn thấy cảnh này.

Nhưng dù Đức phi có ở đây hay không, Vân Tự và Kỳ quý tần đều biết rõ, hung thủ hại Lưu thị chỉ có thể là Đức phi, cũng chỉ có Đức phi mới cần phải nhổ cỏ tận gốc.

Đàm Viên Sơ nhíu mày, không vui hỏi: "Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?"

Một câu hỏi lạnh lùng gần như không có chút cảm xúc nào, mọi người đều không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, có người theo bản năng mà nhớ tới chuyện Vân tiệp dư rơi xuống nước trước đó.

Vân tiệp dư chỉ là rơi xuống nước, căn bản không có nguy hiểm đến tính mạng, còn Lưu thị lại mất mạng.

Mà phản ứng của Hoàng Thượng đối với hai chuyện này, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Khi đó Hoàng Thượng giận dữ, những người liên quan đến chuyện hãm hại Vân tiệp dư, kẻ thì mất mạng, kẻ thì bị giáng vị, Đức phi nương nương đến nay vẫn còn bị cấm túc.

Còn bây giờ?

Có người cảm thấy nếu không phải Vân tiệp dư có vẻ không khỏe, khó có thể gánh vác trọng trách này, thì có lẽ Hoàng Thượng căn bản sẽ không hỏi đến.

Chuyện hôm nay rõ ràng không liên quan gì đến Vân Tự, vậy mà có người lại nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.

Cùng là con người nhưng khác số mệnh.

Được sủng ái và không được sủng ái, sự khác biệt lại rõ ràng đến vậy sao?

Loading...