Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-11-26 12:31:14
Lượt xem: 0
Vân Tự dẫn Thu Viện cùng các cung nhân đến Cam Tuyền điện, trước khi đi, nàng nghiêng đầu nhìn Đàm Viên Sơ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi:
"Người có muốn đi cùng không?"
Nếu là ngày thường, Đàm Viên Sơ rất vui lòng nhận lời mời này.
Nhưng hiện tại?
Đàm Viên Sơ đành phải từ chối: "Cần Chính điện còn có việc, trẫm không muốn làm phiền Vân tiệp dư."
Cùng mỹ nhân tắm suối là một chuyện tuyệt vời, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đúng là tra tấn, Đàm Viên Sơ không muốn tự làm khổ mình.
Vân Tự bị hắn gọi "Vân tiệp dư" mà mặt đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới dẫn Thu Viện rời đi.
Cam Tuyền điện cách đó khá xa, Thu Viện cho cung nhân đi theo nghi trượng, đoàn người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn tiến về phía suối nước nóng. Dọc đường đi, ai nấy đều phải tránh đường. Trong hành cung có vài phi tần tụ tập, thấy vậy không khỏi tò mò:
"Nàng ta định đi đâu vậy?"
An tài nhân lần đầu tiên đến hành cung, ngày nào cũng ra ngoài, sợ không có cơ hội đến lần thứ hai, hận không thể khám phá hết mọi ngóc ngách trong hành cung, nhưng thời gian có hạn, nàng ta vẫn chưa quen thuộc nơi này, nhìn hướng đoàn người đi, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Lục tần nhìn theo, ánh mắt lộ rõ vẻ hiểu biết: "Chắc là đến Cam Tuyền điện."
An tài nhân lập tức quay sang nhìn nàng ta. Lục tần không để ý đến, nói thẳng: "Hành cung này có một suối nước nóng ở Cam Tuyền điện, nhưng chỉ có được ân chuẩn của Hoàng Thượng mới được vào."
Nghe đến đây, vẻ mặt hưng phấn của An tài nhân biến mất, nàng ta bĩu môi lẩm bẩm:
"Hoàng Thượng thật bất công."
Lục tần mặc kệ nàng ta, Hoàng Thượng há là người nàng ta có thể bình phẩm?
Đồ không biết điều.
Tuy trong lòng khinh thường thái độ của An tài nhân, nhưng trên mặt Lục tần không hề biểu lộ gì, còn thản nhiên hỏi: "Nghe nói ca múa thì nên thưởng thức trên thuyền hoa mới đúng điệu, các ngươi có muốn đi cùng không?"
Mắt An tài nhân sáng lên, nhưng nhớ đến chuyện ở hồ nước, nàng ta liền lắc đầu:
"Thôi vậy, giờ cũng muộn rồi, tần thiếp phải về thôi."
Chờ nàng ta rời đi, Lục tần khẽ nheo mắt hỏi: "Mấy hôm nay An tài nhân có vẻ an tĩnh nhỉ?"
Một phi tần khác che miệng cười, ý vị thâm trường:
"Đúng là an tĩnh hơn trước, không còn om sòm, hễ chỗ nào náo nhiệt là phải chen vào."
Có người tiếp lời: "Chắc là do hôm đó bị Hoàng Thượng răn dạy, cuối cùng cũng biết điều."
Lời vừa dứt, trong đình vang lên tiếng cười khe khẽ, tuy che giấu nhưng vẫn lộ ra sự mỉa mai châm chọc.
Vân Tự không biết có người đang nhìn mình, nàng đến Cam Tuyền điện. Trước điện có một dãy bậc thang dài, cung nhân nhanh chân bước lên trước đẩy cửa điện ra. Bên trong là những tấm lụa mỏng buông rủ, nửa che nửa hở khiến không gian thêm phần mờ ảo, ái muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-162.html.]
Vân Tự cởi giày, chân trần bước vào, Thu Viện cẩn thận đỡ lấy nàng: "Chủ tử cẩn thận, nền trơn lắm."
Gian trong là một bể tắm lớn, Vân Tự dường như nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nàng tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy gì, liền khẽ nheo mắt: "Hoàng Thượng thật biết hưởng thụ."
Với khung cảnh này, Vân Tự không tin Đàm Viên Sơ trước kia đến đây tắm suối nước nóng mà lại chỉ có một mình.
Giọng điệu nàng đầy ẩn ý, Thu Viện không dám đáp lời.
Từng lớp áo ngoài được cởi ra, Vân Tự thử bước xuống nước, xác nhận không quá sâu mới thả lỏng hai chân bước hẳn vào bể, khuấy động làn nước. Hơi nước nóng bốc lên, chỉ một lát sau mái tóc đen đã ướt đẫm, dính vào mặt.
Nhiệt độ nước suối vừa phải, những khó chịu mấy ngày nay của Vân Tự dường như tan biến hết.
Thu Viện nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ nói: "Hoàng Thượng chắc chắn đang hối hận."
Vân Tự khó hiểu quay đầu lại, Thu Viện bình tĩnh nói, như đang kể một chuyện bình thường: "Nếu biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại bỏ lỡ cảnh đẹp này, chắc chắn ngày đầu tiên đến hành cung, Hoàng Thượng đã đưa chủ tử đến Cam Tuyền điện rồi."
Vân Tự chậm nửa nhịp mới hiểu ra lời trêu chọc của nàng ấy, khuôn mặt đỏ bừng, đưa tay lên vỗ chỉ cảm thấy nóng ran.
Nàng trừng mắt nhìn Thu Viện: "Giờ ngươi cũng biết trêu chọc ta rồi?"
Thu Viện không phản bác, nhưng trong lòng nàng ấy hiểu rõ, những lời mình nói đều là thật.
Hai chủ tớ đang trò chuyện thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, Vân Tự lập tức cau mày, Thu Viện cũng biến sắc: "Ai?!"
Tiếng động ngoài cửa dừng lại, một giọng nữ vang lên:
"Có ai trong đó không?"
Người đến dường như cũng rất bất ngờ.
Vân Tự cảm thấy giọng nói này quen quen, nàng vội chìm xuống nước chỉ để lộ đầu và cần cổ trắng ngần. Lát sau, sau tấm lụa mỏng xuất hiện một người, hai bên nhìn nhau đều ngạc nhiên.
"Vân tiệp dư?!"
Vân Tự cũng nhận ra người đến, nàng kinh ngạc thốt lên: "Liễu Quế?"
Liễu Quế ngẩn người, rồi quay đầu ra ngoài gọi: "Nương nương, Vân tiệp dư đang ở trong đó."
Vân Tự nhíu chặt mày, trước kia nàng đã cảm thấy thái độ của Tĩnh phi đối với mình rất kỳ lạ, mà giờ đây vừa nhìn thấy Tĩnh phi, nàng lại không khỏi nhớ đến hôm đó Tĩnh phi nhắc đến Du Châu.
Rốt cuộc Tĩnh phi nương nương muốn nói gì?
Tấm lụa được vén lên, Tĩnh phi được dìu vào. Vân Tự cảm thấy cả người không được tự nhiên, nàng định đứng dậy mặc quần áo nhưng Tĩnh phi đã kịp thời quay mặt đi:
"Ta không biết ngươi ở đây, có phải đã quấy rầy ngươi rồi không?"
DTV
Vân Tự nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.
Nhưng trong lòng nàng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Tĩnh phi nương nương thật sự không biết nàng ở đây sao?