Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 158

Cập nhật lúc: 2024-11-26 12:31:07
Lượt xem: 1

Bảo Tương Lâu vẫn luôn yên ắng, tĩnh lặng đến mức dường như không có người ở.

Bên trong lâu, Quy Thu nhìn nương nương với vẻ mặt bình tĩnh, lại liếc nhìn Lục Tùng đang cụp mắt, nàng ta khẽ nhíu mày.

Đêm khuya, Quy Thu chuẩn bị nước ấm. Gần đây sức khỏe nương nương không tốt, thái y nói nương nương nên thường xuyên ngâm chân nước ấm, Quy Thu không dám lơ là.

Nhưng khi nước ấm được mang tới, Quy Thu lại lùi lại một bước, nàng ta quay đầu nhìn về phía người đang cụp mắt kia.

Ngay sau đó, vị trí đổi chỗ, Lục Tùng thay Quy Thu quỳ xuống trước mặt Đức phi, nâng chân nàng ta lên, nhẹ nhàng rửa sạch.

Đức phi vốn là người được nuông chiều từ bé, đôi chân cũng được chăm sóc kỹ lưỡng, trắng nõn mịn màng khiến người ta chỉ muốn chạm vào. Lục Tùng không dám nhìn nhiều, hắn cung kính cúi đầu, động tác rửa chân vô cùng cẩn thận.

Đức phi tựa vào trường kỷ, bỗng nhiên đặt ngón tay lên đầu Lục Tùng, giọng nói ôn hòa như thường ngày:

“Ngươi đã gặp Vân tiệp dư?”

Lục Tùng căng thẳng, vội đáp: “Nô tài không có.”

Đức phi chậm rãi nhướng mày, không biết có tin hay không nhưng nụ cười của nàng ta không hề chạm đến đáy mắt. Đột nhiên, nàng ta đá một chân vào vai Lục Tùng, khiến nước b.ắ.n tung tóe lên người hắn. Lục Tùng biến sắc không dám lau, vội vàng quỳ xuống.

Đức phi nhìn Lục Tùng, chậm rãi nói: "Ngươi không gặp Vân tiệp dư, vậy sao Vân tiệp dư lại biết kế hoạch của bổn cung?”

Trong lúc rơi xuống nước, nàng lại không hề để lộ sơ hở nào.

Lục Tùng nhíu mày biện giải cho mình: “Nương nương, nô tài luôn ở trong điện, cho dù có ra ngoài cũng là đi theo nương nương, làm sao có thể gặp Vân tiệp dư được?!”

Hắn có chút lo lắng.

Đức phi nheo mắt nhìn chằm chằm hắn, thấy vẻ mặt hắn không giống giả vờ, Quy Thu cũng nhỏ giọng nói bên tai nàng ta: “Nô tỳ chưa từng thấy hắn rời đi.”

Sắc mặt Đức phi mới dần dịu xuống, nàng ta ngồi dậy tự mình đỡ Lục Tùng lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:

“Là bổn cung không đúng, đã hiểu lầm ngươi.”

Nàng ta đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên mặt Lục Tùng. Động tác của nàng ta dịu dàng, khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như có chút mờ ám.

Đức phi áy náy, nhỏ giọng nói:

“Ngươi ở trong cung của bổn cung cũng đã hơn một năm, bổn cung đối xử với ngươi thế nào, ngươi tự biết rõ. Hôm nay bổn cung đột nhiên nghi ngờ ngươi phản bội nên mới nổi giận, ngươi có trách bổn cung không?”

Lục Tùng ngồi thẳng người, nghe vậy liền lắc đầu.

Một lát sau Lục Tùng khẽ thở dài. Hắn có ngoại hình khá tốt, ngũ quan thanh tú, từng đọc sách, dù hiện tại làm nô tài nhưng trên người vẫn toát lên vẻ thư sinh.

Hắn nhỏ giọng nói: “Nương nương, nước sắp lạnh rồi.”

Hắn đã nhận thua. Đức phi mỉm cười, nàng ta đặt chân lên đầu gối Lục Tùng. Lục Tùng cúi đầu lau sạch bọt nước trên chân nàng ta.

Trong điện chỉ còn lại ba người. Quy Thu cúi đầu, liếc mắt nhìn rồi không để ý đến hai người nữa.

Thật ra, Quy Thu cũng không biết mọi chuyện đã trở nên như thế này từ khi nào.

Ban đầu điều Lục Tùng đến Dực Hòa cung chỉ là vì nương nương muốn điều tra mối quan hệ giữa Lục Tùng và Vân Tự. Khi gặp Lục Tùng, Quy Thu cũng có chút kinh ngạc, so với những cung nhân khác, ngoại hình Lục Tùng quả thật nổi bật.

DTV

Nương nương muốn kích thích Vân tiệp dư nên cố ý điều Lục Tùng đến hầu hạ bên cạnh, thậm chí còn mang hắn theo đến yến tiệc Trung Thu.

Trung thu năm đó, nương nương bận rộn nên nhiễm chút phong hàn, nhưng sau cung yến, Hoàng Thượng lại đến Khôn Ninh cung.

Nương nương vốn lo lắng cung yến không được kiểm soát tốt khiến Hoàng Thượng mất hứng, nhưng cũng không nói gì.

Quy Thu nhớ rõ đêm đó Lục Tùng trực đêm. Sáng hôm sau, nàng ta nghe nói nương nương tỉnh giấc một lần vào ban đêm, chắc là do không khỏe, nhưng Quy Thu cũng không biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, thái độ của nương nương với Lục Tùng rõ ràng đã khác.

Hơn một năm trôi qua, mọi chuyện dần dần biến thành như bây giờ.

Từ lúc đầu lo sợ, đến giờ Quy Thu đã có thể làm ngơ khi tận mắt chứng kiến, thậm chí đôi khi nàng ta còn giúp che giấu.

Nhưng dù vậy, trong lòng Quy Thu vẫn có chút lo lắng.

Chắc hẳn không chỉ mình nàng ta lo lắng, nương nương hẳn cũng có chút cảnh giác, nếu không sẽ không để nàng ta giám sát Lục Tùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-158.html.]

Thậm chí, nương nương không cho Lục Tùng tự ý rời khỏi Dực Hòa cung, đến hành cung cũng không cho hắn rời khỏi Bảo Tương Lâu.

Liệu Lục Tùng có thật sự hoàn toàn nghe lời?

Một cung phi chỉ được phép mang theo hai nô tài ra khỏi cung, Đức phi chỉ dẫn theo Quy Thu và Lục Tùng. Đợi đến đêm khuya, Đức phi nhìn Quy Thu, bảo nàng ta lui xuống nghỉ ngơi.

Quy Thu vừa định xoay người, Đức phi lại gọi nàng ta lại:

“Lưu thị vẫn còn ở Toái Thưởng Hiên?”

Quy Thu do dự gật đầu: “Lưu thị hiện giờ thân phận khó xử, những người bên dưới chắc cũng không biết phải làm sao.”

Đức phi uể oải ngáp một cái, giọng nói có chút lười biếng:

“Con người ta khi bị dồn vào đường cùng, khó tránh khỏi sẽ mất lý trí. Bổn cung không thích mạo hiểm, tìm cơ hội khiến nàng ta câm miệng đi.”

Lục Tùng cúi đầu, không ai nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Quy Thu không hề bất ngờ trước lời căn dặn của nương nương, nàng ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng cấm túc người, có lẽ cũng có chút nghi ngờ người. Bảo Tương Lâu gần đây không nên có động tĩnh gì, vẫn nên cẩn thận.”

Đức phi gật đầu, cũng không để ý đến thời gian, chỉ dặn dò:

“Tóm lại, đừng để nàng ta nói chuyện.”

*****

Kỳ quý tần được Đồng Vân dìu về Tuy Ngọc Uyển, sau đó cứ ngồi im trên trường kỷ, hồi lâu không nói gì.

Ánh sáng bên ngoài dần tắt, trong điện tối sầm lại, một lát sau mới sáng trở lại, là Đồng Vân đã thắp nến.

Đồng Vân quay đầu lại, ngồi xổm xuống bên cạnh Kỳ quý tần, nàng ta mở miệng:

“Nương nương……”

Thanh âm đột nhiên dừng lại, bởi vì Kỳ quý tần không còn là Dung chiêu nghi nữa, nàng ta không nên gọi là nương nương nữa.

Kỳ quý tần bỗng nhiên nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Ta bây giờ còn là nương nương gì nữa.”

Đồng Vân im lặng.

Hồi lâu sau, nàng ta mới lên tiếng: “Trong lòng nô tỳ, người mãi mãi là nương nương.”

Nàng ta không hề do dự nói tiếp:

“Việc đã đến nước này, nương nương chẳng lẽ cứ mãi suy sụp? Đức phi không hề biết ơn người năm đó, chỉ muốn bịt miệng người.”

“Người cứ mãi suy sụp như vậy, chẳng phải vừa đúng ý nàng ta sao?”

Đồng Vân ngẩng đầu: “Nương nương, tiểu công chúa còn đang chờ người trong cung, người không thể gục ngã.”

Lời Đồng Vân nói như một cây gai đ.â.m vào tim Kỳ quý tần, vừa đau đớn lại vừa khiến nàng ta phải tỉnh ngộ.

Kỳ quý tần hít sâu một hơi, nghiêng đầu lau nước mắt.

Đồng Vân nói đúng, nàng ta còn có tiểu công chúa, không thể cứ mãi suy sụp.

Quý tần thì đã sao?

Khi Hoàng Thượng mới đăng cơ, vị phân ban cho nàng ta cũng chỉ là quý tần, chẳng qua là đi lại con đường cũ một lần nữa thôi. Nàng ta còn có tiểu công chúa, không lý nào con đường này lại khó khăn hơn trước!

Đồng Vân do dự một chút, rồi mới nhỏ giọng nói:

“Nô tỳ luôn cảm thấy lời Hoàng Thượng có ẩn ý……”

Kỳ quý tần khựng lại.

Đồng Vân thấp giọng: “Hoàng Thượng nói nương nương ở địa vị cao quá lâu, đánh mất bản tâm, nô tỳ nghĩ, có lẽ Hoàng Thượng không cho rằng chuyện hôm nay là lỗi của nương nương, nhưng chứng cứ rõ ràng, ngài ấy không thể không phạt.”

“Nương nương nhiều lần mắc lỗi, cho dù không phải hung thủ nhưng cũng phải chịu trách nhiệm vì tội quản lý không nghiêm.”

Loading...