Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:11:59
Lượt xem: 2
Lưu ngự nữ lặng lẽ trở về chỗ ngồi, vẻ mặt ngượng ngùng.
Vân Tự và Khâu bảo lâm liếc nhìn nhau, Vân Tự nhanh chóng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Theo động tác đó, tay áo nàng trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Chiếc vòng mã não đỏ thắm trên cổ tay đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Dung chiêu nghi lơ đãng liếc thấy, bỗng khựng lại, nàng ta không nhịn được ngồi thẳng người nhìn kỹ vòng tay của Vân Tự. Khi thấy rõ màu sắc chiếc vòng, sắc mặt nàng ta đột nhiên biến đổi, ánh mắt dừng lại trên cổ tay Vân Tự, khàn giọng nói:
"Trước đây chưa từng thấy Vân tiệp dư đeo chiếc vòng này."
Một câu ngắn gọn đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Vân Tự tỏ vẻ kinh ngạc, nàng không hề che giấu mà đưa tay cho Dung chiêu nghi xem, thanh âm mềm mại: "Chiêu nghi nương nương đang nói đến chiếc vòng mã não này sao?"
Ánh mắt Dung chiêu nghi lạnh đi.
Vân Tự làm như không nhận ra sự thay đổi sắc mặt của Dung chiêu nghi, hay nói đúng hơn, nàng cố ý làm vậy.
Nàng vốn biết cách chọc tức người khác.
Dung chiêu nghi không phải thích Đàm Viên Sơ sao? Thích đến mức có thể nhẫn tâm làm tổn thương tiểu công chúa, sao Vân Tự có thể không lợi dụng một chút?
Trong toàn bộ hoàng cung, Vân Tự không có ác cảm với bất kỳ phi tần nào khác, cùng lắm chỉ là bất đồng lập trường, duy chỉ có Dung chiêu nghi, Vân Tự chán ghét nàng ta đến cực điểm.
Hoàng Hậu nương nương cũng nhìn thấy chiếc vòng đỏ thắm, đáy mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, trách không được tối qua Hứa Thuận Phúc rời khỏi Khôn Ninh cung một lúc.
Vân Tự thu tay về, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt rũ xuống càng thêm phần e lệ khiến người khác tim đập thình thịch:
"Là Hoàng Thượng ban tặng cho tần thiếp tối qua. Tần thiếp vui mừng quá, nên hôm nay mới vội vàng đeo lên. Chiêu nghi nương nương thấy đẹp không?"
Ở triều đại này, màu đỏ tượng trưng cho sự cao quý, chữ "quý" đại biểu cho rất nhiều ý nghĩa.
Chiếc vòng mã não có lẽ không đủ giá trị liên thành, nhưng Đàm Viên Sơ cho phép nàng đeo màu đỏ cũng đủ khiến người ta ghen tị.
Dung chiêu nghi nhận thấy rõ ác ý của Vân Tự, nàng ta siết chặt lòng bàn tay, lạnh lùng nói:
"Vân tiệp dư thích là được, bổn cung thấy đẹp hay không không quan trọng."
Vân Tự mân mê chiếc vòng, nghe vậy, nàng cong môi như thuận miệng đáp: "Tần thiếp cũng thấy vậy."
Mọi người trong điện nghe hai người đối đáp, đều kinh ngạc nhìn Vân Tự, chỉ cảm thấy nàng thật to gan.
Ai cũng nghe ra Dung chiêu nghi chỉ nói lời khách sáo, thậm chí còn có chút miễn cưỡng, vậy mà Vân Tự lại đồng ý, còn tán thành lời này. Không biết nàng cho rằng Dung chiêu nghi thấy đẹp hay không không quan trọng, hay là cho rằng Dung chiêu nghi không quan trọng?
Có lẽ cả hai đều đúng.
Có người không nhịn được thở dài thay Dung chiêu nghi. Trong cung vẫn luôn nói Dung chiêu nghi độc chiếm hậu cung, nhưng trước có Dương tiệp dư tranh sủng với Dung chiêu nghi, sau có một khoảng thời gian Tô tiệp dư cũng được sủng ái, giờ lại xuất hiện thêm Vân tiệp dư. Ân oán giữa Vân tiệp dư và Dung chiêu nghi thậm chí còn hơn cả Dương tiệp dư năm xưa, hơn nữa Hoàng Thượng đối với Vân tiệp dư rõ ràng là khác biệt, khiến Dung chiêu nghi muốn dùng vị phân để áp chế Vân tiệp dư cũng không được.
Mọi người không khỏi cảm thấy xót xa.
Nói cho cùng, vẫn là Hoàng Thượng quá sủng ái Vân tiệp dư, thiên vị rõ ràng như vậy, khiến người ta dễ dàng bất bình.
Ngay khi không khí trong điện trở nên ngưng trọng, Hoàng Hậu nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh:
"Vân tiệp dư da dẻ trắng trẻo, đeo màu sắc tươi đẹp như vậy rất hợp. Bổn cung còn có một hộp son môi màu đỏ, rất hợp với chiếc vòng mã não này. Đợi thỉnh an xong, bổn cung sẽ cho người mang đến Mộng Sư điện cho ngươi."
Vân Tự không khỏi trợn tròn mắt, nàng không hiểu nổi, nàng cố ý chọc tức Dung chiêu nghi, nhưng màu đỏ dù sao cũng có chút phạm húy, Hoàng Hậu nương nương không để ý thì thôi, lại còn muốn tặng thêm cho nàng?
Vân Tự có chút bối rối trước hành động này, nàng chớp chớp mắt, vội vàng cự tuyệt:
"Tần thiếp vô công vô lao, sao có thể nhận thưởng của nương nương?"
Hoàng Hậu ngắt lời nàng: "Vật quý xứng giai nhân, hộp son hồng ngọc này rất hợp với ngươi. Ngươi dùng nó mới đẹp, hơn là để ở chỗ bổn cung. Bổn cung nhìn cũng thấy vui mắt, ngươi đừng từ chối."
Nói đến nước này, Vân Tự dù có ý cự tuyệt cũng chỉ đành nuốt xuống, nàng vui vẻ tròn xoe mắt, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh đứng dậy tạ ơn:
"Nương nương thương tần thiếp, tần thiếp lại từ chối chính là không biết tốt xấu. Vậy tần thiếp xin cung kính không bằng tuân mệnh."
Chúng phi tần chỉ biết trơ mắt nhìn, cái gì gọi là "rất hợp với Vân Tự"? Son đẹp như vậy, ai dùng mà chẳng đẹp?
Nói cho cùng, Hoàng Thượng sủng ái Vân tiệp dư, Hoàng Hậu nương nương cũng liền chiều theo thôi.
Vậy nên buổi thỉnh an hôm nay, Vân Tự tay không ung dung mà đến, lúc về không chỉ chọc tức được Dung chiêu nghi một phen, còn được Hoàng Hậu nương nương ban thưởng một hộp son.
Thu hoạch thật phong phú.
Lúc chạng vạng, ngự tiền truyền đến tin tức, Mộng Sư điện thị tẩm.
Vân Tự khẽ nhướng mi, không nhịn được nhắc nhở bản thân, xem ra, người này hôm trước còn đau lòng đến mất ngủ, vậy mà chỉ trong hai ngày đã điều chỉnh tốt tâm tình.
Tô tiệp dư sinh non, hắn cũng không đến thăm một lần.
Lại có thể như thường lệ mà tuyên người thị tẩm, thật bạc tình!
Nếu thật lòng động tâm với người như vậy, e rằng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hỉ nộ ái ố đều phụ thuộc vào người này, cả ngày chỉ lo âu sầu muộn, còn nói gì đến vinh hoa phú quý?
Thu Viện thấy nàng vẫn ngồi trên trường kỷ, khó hiểu hỏi:
"Chủ tử không chuẩn bị một chút sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-142.html.]
Lần đầu tiên Hoàng Thượng đến Mộng Sư điện, tiệp dư đã sớm dặn dò Tùng Phúc chuẩn bị nước ấm, thái độ tích cực hơn bây giờ rất nhiều.
Vân Tự chống cằm, chậm rãi lắc đầu: "Không vội."
"Ngươi bảo Tùng Phúc mang người đi thu dọn những thứ có màu sắc sặc sỡ trong điện."
Thu Viện hiểu nàng muốn làm gì, ngập ngừng nói: "Chủ tử, thứ nô tỳ nói thẳng, Hoàng Thượng hẳn là biết tính tình của người, người làm vậy e là vô dụng."
Hôm nay nàng còn cố ý đeo vòng mã não đỏ để chọc tức Dung chiêu nghi, bây giờ lại bày ra vẻ giả tạo này.
Ai mà không biết nàng đang diễn kịch?
Vân Tự khẽ hất cằm, nói với Thu Viện: "Ta có thật lòng hay không không quan trọng, thái độ dù sao cũng phải thể hiện ra ngoài."
Trong cung này có mấy người thật sự đau lòng cho Tô tiệp dư? Có rất nhiều người thậm chí còn chẳng buồn giả vờ.
Thu Viện đành phải sai người đi thu dọn những vật có màu sắc sặc sỡ trong điện. Có cung nhân đụng phải thứ gì đó, tiếng động thanh thúy vang lên.
Vân Tự quay đầu lại, thấy một chiếc lục lạc rơi xuống đất.
Nàng khựng lại, trong đầu bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn cúi xuống nhặt chiếc lục lạc lên.
Khi Đàm Viên Sơ đến Mộng Sư điện, nhìn thấy chính là bài trí mộc mạc đến cực điểm, không tìm thấy một chút sắc màu tươi sáng nào. Hắn khựng lại một chút.
Ngay sau đó, Đàm Viên Sơ bước qua bình phong, nhìn thấy nữ tử đang ngồi trên trường kỷ. Trong điện nàng trồng một chậu hoa trà trắng, nụ hoa hé nở mong manh động lòng người, giống như nàng vậy.
Nữ tử thấy hắn, kinh ngạc đứng dậy, hành lễ, thanh âm mang theo chút trách móc:
"Hoàng Thượng đến, sao không cho người thông báo một tiếng?"
Không đợi nàng hành lễ xong, Đàm Viên Sơ đã đỡ nàng dậy, thuận miệng trả lời câu hỏi của nàng: "Thói quen."
Khi nàng còn ở Dưỡng Tâm điện, dù là nàng đến chính điện hay hắn đến phòng nàng, đều chưa từng cho người thông truyền.
DTV
Đàm Viên Sơ lặng lẽ quan sát nàng, nàng dường như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua, khóe môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Đáy mắt Đàm Viên Sơ trầm xuống.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy, chuyện hôm qua quả nhiên là hắn nghĩ nhiều.
Hắn đã quá vội vàng.
Đàm Viên Sơ buông tay, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Vừa rồi đang làm gì vậy?"
Khi hắn bước vào, nàng đang cúi đầu làm gì đó, nhưng hắn chưa kịp nhìn rõ thì nàng đã đứng dậy khỏi trường kỷ.
Nghe vậy, Vân Tự không nói gì, nàng câu lấy ngón út của Đàm Viên Sơ nhẹ giọng nói:
"Ôm thiếp."
Giọng nàng vừa dứt, Đàm Viên Sơ khựng lại, hắn không khỏi nhướng mày.
Nàng vốn e dè trong chuyện thân mật, chỉ khi không có người mới dám to gan một chút. Bây giờ trong điện còn nhiều người, vậy mà nàng lại nói ra những lời này?
Hứa Thuận Phúc vội vàng cúi đầu, dẫn cung nhân lui ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại Vân Tự và Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, hồi lâu sau mới đưa tay ôm lấy nàng. Trong lòng hắn có chút khó chịu không nói rõ, mang theo chút lạnh nhạt, tựa hồ muốn xem nàng định làm gì. Ngay sau đó, hắn thấy nàng nhấc chân đạp lên giày của hắn. Nàng rất trắng, đôi chân cũng vậy, trắng nõn thon dài.
Nàng rất nhẹ, nhưng dù sao cũng có trọng lượng, cứ như vậy dẫm lên hắn.
Thế mà nàng còn thấy chưa đủ, nhỏ giọng oán trách:
"Phải kiễng chân."
Đàm Viên Sơ suýt nữa thì bị nàng chọc cười, rồi hắn thấy nàng khẽ nhấc chân, một chuỗi lục lạc vang lên trong điện.
Đàm Viên Sơ bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống.
Trên mắt cá chân nàng không biết từ lúc nào đã đeo một chuỗi lục lạc, buộc lỏng lẻo buông thõng xuống. Nàng vừa động, nó liền phát ra tiếng vang nhỏ. Chân vốn là nơi bí ẩn của nữ tử, giờ lại cứ như vậy phơi bày trước mắt hắn.
Nàng đang cố ý câu dẫn hắn. Hương trầm thoang thoảng trong điện, làn khói trắng lượn lờ càng thêm phần kiều diễm, mỗi một cảnh tượng đều diễm lệ.
Đàm Viên Sơ khẽ nhắm mắt lại.
Có người giơ tay quấn lấy cổ hắn, còn ở lúc lửa cháy đổ thêm dầu, thanh âm nàng giống như thực vô tội:
“Hoàng Thượng hôm qua nói không được, vậy hôm nay thì sao?”
Hắn còn chưa kịp nói gì, nàng đã nhảy xuống. Đàm Viên Sơ mở mắt ra, thấy nàng một thân váy áo đơn bạc, đôi chân dài trắng nõn thon dai như ẩn như hiện bên trong làn váy, nàng để chân trần dẫm lên tấm thảm nhung. Mỗi bước đi đều vang lên tiếng vang khe khẽ.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ dần tối lại, khi nàng lại một lần đi qua trước mặt hắn, hắn giữ nàng lại, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo, thanh âm có chút trầm thấp:
“Vân Tự, ai dạy nàng những thứ này?”
Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội pha lẫn khó hiểu: “Lục lạc cũng không thể đeo sao?”
Có thể đeo chứ, sao lại không thể đeo?
Chỉ là một bộ lục lạc đơn giản, lại khiến người ta liên tưởng đến hai chữ "mỹ loạn".