Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:03:22
Lượt xem: 3
Tô tiệp dư có thai, bề ngoài hậu cung dường như không có gì khác biệt, nhưng sau lưng sóng ngầm đã sớm mãnh liệt.
Tô tiệp dư cũng rất nghe lời, Hoàng Hậu bảo nàng ta ở trong cung dưỡng thai, nàng ta liền ngoan ngoãn ở lại Thanh Ngọc uyển, gắng gượng chịu đựng ba tháng đầu thai kỳ dễ xảy ra ngoài ý muốn nhất.
Đầu tháng bảy, hoa sen nở rộ, hương sen tràn ngập.
Thanh Ngọc uyển truyền đến tin tức Tô tiệp dư ăn uống không ngon miệng, nghe nói tối qua Tô tiệp dư không biết vì sao bỗng nhiên muốn ăn thịt, Ngự Thiện Phòng không dám chậm trễ, vội vàng làm một bàn đồ ăn chay mặn phối hợp đưa qua, nhưng Tô tiệp dư vừa ngửi thấy mùi thịt liền nôn ọe.
Vân Tự theo Đàm Viên Sơ đến Thanh Ngọc uyển vài lần, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Tô tiệp dư bị ốm nghén hành hạ đến sống dở c.h.ế.t dở, nhìn gầy yếu đi không ít, tiều tụy rõ rệt.
Vân Tự từng hầu hạ Lư tài nhân, đặc biệt là giai đoạn đầu Lư tài nhân mang thai, cho dù khi đó Lư tài nhân bị cấm túc, tâm tình buồn bực nhưng cũng không đến mức gầy yếu và khoa trương như Tô tiệp dư.
Ngẫu nhiên Vân Tự nghe nói trong cung có người hâm mộ Tô tiệp dư mang thai, nhưng tận mắt nhìn thấy trạng thái của Tô tiệp dư, Vân Tự chẳng hề hâm mộ chút nào.
Mỗi lần đến Thanh Ngọc uyển nàng đều cảm thấy sợ hãi, mang thai một lần Tô tiệp dư dường như suy sụp hẳn, trong Thanh Ngọc uyển tràn ngập mùi thuốc.
Gần đây Vân Tự ít nói hẳn đi, Đàm Viên Sơ cũng phát hiện ra, nhất là những lúc hai người thân mật, nàng có chút thất thần.
Hôm nay từ Thanh Ngọc uyển trở về, Đàm Viên Sơ thấy Vân Tự theo bản năng vuốt ve bụng, có vẻ uể oải.
Đàm Viên Sơ ý thức được điều gì đó, hắn nhíu mày.
Vân Tự vẫn luôn hầu hạ bên cạnh, nàng thường trú trong Dưỡng Tâm điện, số lần thị tẩm không ít, xác suất mang thai tự nhiên cũng cao, gặp phải tình huống của Tô tiệp dư, cảm thấy sợ hãi cũng là điều đương nhiên.
Trở về Dưỡng Tâm điện, cho mọi người lui ra ngoài, Đàm Viên Sơ nắm lấy tay Vân Tự hỏi: "Sợ rồi?”
Vân Tự dựa vào lòng Đàm Viên Sơ, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ sợ.”
Nàng mím môi, mi tâm cau lại, Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, ngày thường nàng có vẻ khỏe mạnh, nhưng trong năm luôn có một hai lần không được khỏe, thế nên Đàm Viên Sơ theo bản năng cảm thấy thân thể nàng không tốt.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ hơi tối lại, nếu nàng mang thai cũng giống như Tô tiệp dư, dần dần gầy yếu tiều tụy……
Đàm Viên Sơ không kìm được nhíu mày, không nghĩ tiếp nữa, chỉ nhẹ giọng nói:
“Trẫm nhớ Thái Y viện có một loại thuốc, có thể khiến nữ nhân không mang thai.”
Vân Tự mặt mày trắng bệch, nàng không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, nàng chỉ nói một câu sợ hãi, hắn liền muốn chặt đứt hy vọng mang thai của nàng?
Đàm Viên Sơ cúi đầu, thấy mắt nàng đỏ hoe sắp khóc đến nơi, môi bị cắn đến trắng bệch, hắn có chút khó hiểu: “Nàng làm sao vậy?”
Nàng cắn môi, thoát khỏi vòng tay hắn lùi về góc trường kỷ, cả người tràn đầy vẻ mâu thuẫn:
“Người muốn nô tỳ uống thuốc tuyệt tự?”
Đàm Viên Sơ nghẹn lời, hắn tức giận trợn mắt, lạnh lùng nói: "Nàng cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?”
Thấy phản ứng của hắn, Vân Tự nhận ra mình đã nghĩ sai, nàng nhẹ nhàng thở ra nhưng trên mặt vẫn mím môi:
“Ai bảo Hoàng thượng nói những lời đáng sợ như vậy, nô tỳ sợ hãi cũng là lẽ thường.”
Nói thế nào cũng là nàng có lý.
Đàm Viên Sơ lười để ý đến nàng, nhưng nàng lại chui vào lòng hắn, mở to đôi mắt ngước nhìn hắn, khiến người ta dễ dàng sinh ra ảo giác, không nỡ trách nàng thêm nữa, Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi.
Trừ làm nũng ra nàng còn biết làm gì nữa?
Nhưng Đàm Viên Sơ vẫn kéo nàng vào lòng, ngữ khí lạnh nhạt: "Thái Y viện có thuốc có thể khiến nữ nhân tạm thời không mang thai, nếu nàng sợ hãi, liền sai người đi lấy.”
Hậu cung nhiều phi tần mong mỏi mang thai, không thiếu nàng, dù sao hắn cũng sẽ không thiếu hoàng tử, nhưng người này thì chỉ có một.
Vân Tự có chút kinh ngạc.
Vân Tự không ngờ Đàm Viên Sơ lại nói ra những lời như vậy, nàng có chút hoang mang. Chẳng phải hoàng thất luôn coi trọng việc nối dõi tông đường sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-112.html.]
Trước khi nàng tiến cung, cũng nghe nói nam nhân bên ngoài đều đặc biệt coi trọng con nối dõi, thậm chí có thể lấy lý do nhiều năm không có con để hưu thê.
Vân Tự hiếm khi bị Đàm Viên Sơ làm cho hồ đồ đến vậy.
Chẳng lẽ hắn không cần nàng sinh con cho hắn?
Nghĩ vậy một chút, Vân Tự cũng không thấy kỳ quái nữa, rốt cuộc hậu cung giai lệ ba ngàn, đâu thiếu người sinh con cho hắn.
Vân Tự cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Đàm Viên Sơ cụp mắt nhìn nàng, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ. Đàm Viên Sơ không chút dấu vết nhíu mày:
“Lại làm sao vậy?”
Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn, nàng mím môi hồi lâu: “Hoàng Thượng, có phải ngài chẳng hề quan tâm nô tỳ có mang long thai hay không?”
Đàm Viên Sơ vừa nghe liền biết nàng lại suy nghĩ lung tung, thái dương có chút đau nhức. Ngày thường nhìn nàng thông minh lanh lợi, sao cứ đến lúc cần thông minh thì lại phạm ngốc.
“Nói sợ hãi là nàng, trẫm thay nàng suy xét, nàng ngược lại cảm thấy trẫm không để ý đến nàng. Nàng thật đúng là càng ngày càng khó hầu hạ.”
Chẳng lẽ nàng không biết đa số phi tần trong hậu cung đều vì hoàng thất muốn khai chi tán diệp mới được tuyển vào cung sao?
Hắn mong nàng sớm có thai, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được chút nào?
Thật là không có lương tâm.
Đàm Viên Sơ đứng dậy, lười để ý đến nàng nữa, nhưng chưa kịp xoay người rời đi, bỗng cảm giác tay áo bị người nhẹ nhàng giữ lại. Đàm Viên Sơ lạnh nhạt quay đầu.
Liền thấy nữ tử ngẩng đầu nhìn hắn không chớp mắt.
Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Vân Tự lắc đầu không buông tay, còn len lén nắm chặt hơn, nàng cắn môi nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ không uống thuốc.”
Đàm Viên Sơ khựng người, hắn nhìn Vân Tự, ánh mắt không nặng không nhẹ dừng trên người nàng.
Chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói không chút do dự: "Nô tỳ sợ hãi, nhưng nô tỳ cũng muốn sinh con cho Hoàng Thượng.”
Một màn liếc mắt đưa tình, nhưng Đàm Viên Sơ chỉ nhìn nàng với vẻ thâm ý. Bao nhiêu phi tần trong hậu cung muốn sinh con cho hắn mà không được, đến phiên nàng, ngược lại thành chuyện khó xử?
Sinh con cho hắn, có thể được bao nhiêu chỗ tốt?
Chỉ cần đứa trẻ bình an ra đời, đợi trưởng thành ít nhất cũng được phong vương, nàng cũng có thể nhờ vậy mà được phong làm thái phi.
Đàm Viên Sơ không phải không biết lời nàng nói muốn sinh con cho hắn nhiều nhất chỉ có ba phần thật, nhưng cơn tức giận trong lòng hắn vẫn bất giác tan biến.
Phi tần trong hậu cung có mấy ai sinh con không phải vì vinh hoa phú quý?
Nàng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nàng sợ hãi khi mang thai sẽ gặp phải những chuyện ngoài ý muốn là thật, cho dù khi nói ra lời này, nàng vẫn theo bản năng mím môi.
Đôi khi Đàm Viên Sơ cảm thấy thật khó hiểu, hắn không phải không nhận ra, yêu cầu của hắn đối với Vân Tự luôn thấp chưa từng có, hắn dường như luôn có thể tìm được lý do cho sự giả dối của nàng.
Cuối cùng Đàm Viên Sơ chỉ nói một câu:
“Tùy nàng.”
Hắn muốn đi, nhưng người kia vẫn không buông tay, nàng vẫn ngước đôi mắt hạnh nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Người còn giận nô tỳ sao?”
Đàm Viên Sơ rũ mắt, khẽ gõ ngón tay lên trán nàng, thản nhiên nói: "Còn một đống tấu chương chưa xem, mau dậy giúp trẫm phê duyệt.”
DTV
Người ngoài không biết trong Dưỡng Tâm điện có cuộc đối thoại như vậy, nếu không e rằng nước chua sẽ không ngừng tuôn ra ngoài.