Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 105

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:55:24
Lượt xem: 3

Chờ Viên Phúc trở lại sương phòng, chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, chân cũng mềm nhũn ra.

Lời hắn nói trước mặt Trương công công là thật, nhưng cũng giấu đi một phần sự thật.

Hắn nhận hối lộ mới mua nhiều cua như vậy, nhưng việc ám chỉ Trương công công làm món hương hữu lộc không phải là vô tình, hắn đã suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra cách trộn thịt cua vào thức ăn mà không bị phát hiện.

*****

Trở về Dưỡng Tâm điện, Vân Tự liền lui về sương phòng. Nàng cứ nằm trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt được.

Nàng hầu hạ bên cạnh Đàm Viên Sơ đã lâu, có lẽ cũng học được chút ít khả năng bất động thanh sắc. Vân Tự cố chờ đến khi đêm khuya tĩnh lặng, mới mở mắt ra.

Làm sao nàng có thể ngủ được cơ chứ? Kế hoạch thất bại, chẳng những không thể khiến Dung chiêu nghi chịu chút tổn thất nào, ngược lại còn rút dây động rừng. Về sau muốn dùng cách này để đối phó Dung chiêu nghi, chỉ e là si tâm vọng tưởng.

Nhất là câu phân phó của Đàm Viên Sơ, càng khiến nàng hoàn toàn từ bỏ ý định này.

Hôm qua khi biết được Đàm Viên Sơ sẽ tham gia tiệc sinh thần, Vân Tự lập tức đoán được hôm nay các phi tần trong hậu cung đều sẽ đến dự, Dung chiêu nghi tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Nàng không có cách nào nhúng tay vào việc Đức phi nương nương xử lý cung yến Trung Thu, nhưng yến tiệc sinh thần của Tô quý tần thì khác. Hoàng Hậu sẽ không đích thân sắp xếp, nhiều nhất cũng chỉ phân phó một tiếng. Nếu thực đơn do Ngự Thiện Phòng định ra, vậy thì có rất nhiều chỗ để nàng thao túng.

Đây là cơ hội tốt! Vân Tự lập tức tìm Tiểu Dung Tử.

Chính vì vậy mới có chuyện xảy ra trong yến tiệc hôm nay.

Nhưng Vân Tự thế nào cũng không ngờ tới, trong hậu cung không chỉ có mình Dung chiêu nghi bị dị ứng tôm cua. Hơn nữa, chính vì sơ suất này mà kế hoạch của nàng đã sớm bại lộ, khiến Dung chiêu nghi tránh được một kiếp.

Lúc nhìn thấy Dung chiêu nghi gạt thức ăn sang một bên, nàng phải dùng hết sức lực nắm chặt tay, mới có thể kìm nén được vẻ tiếc hận trên mặt.

Vân Tự cắn môi, tức giận đ.ấ.m mạnh vào gối. Tuy vậy, nàng vẫn còn lý trí, dù trong lòng có bực bội đến đâu cũng không phát ra tiếng động.

*****

Khôn Ninh cung.

Bách Chi đỡ nương nương tháo trâm cài, nhịn không được mà nhỏ giọng nói: “Mệt nương nương cất nhắc nàng ta như vậy, mà nàng ta lại chẳng biết cố gắng.”

Nương nương đã giành hết vinh quang cho Tô quý tần, lại tự mình thỉnh Hoàng Thượng đi tham gia tiệc sinh thần, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, vậy mà nàng ta vẫn không nắm được cơ hội.

Thần sắc Hoàng Hậu nhàn nhạt. Bách Chi nhìn nương nương, khẽ mở miệng, định nói gì đó rồi lại thôi.

Theo Bách Chi thấy, Tô quý tần đúng là đồ không nên thân. Lẽ ra với thân phận là phi tần có vị trí cao nhất trong số các tân phi, lại có dung mạo xinh đẹp, xuất thân danh môn, nàng ta phải nắm chắc được ân sủng của Hoàng Thượng mới đúng. Nhưng thực tế thì sao? Đèn lồng ở Thanh Ngọc Uyển đã hai tháng nay không sáng.

Nhưng Bách Chi cũng hiểu rõ, nương nương sẽ không nghe lời mình. Suy cho cùng, không thử thì làm sao biết được?

Bách Chi nhanh chóng chuyển chủ đề, nàng ta nhíu mày, có chút buồn bực nói: “Hoàng Thượng thật sự rất coi trọng Dung chiêu nghi.”

Nàng ta theo nương nương nhiều năm, đương nhiên biết rõ chuyện Dung chiêu nghi dị ứng tôm cua. Thực ra, lúc ở Trích Nguyệt Lâu, trong lòng Bách Chi cũng có chút tiếc nuối, tại sao người trúng chiêu lại là An tài nhân mà không phải Dung chiêu nghi?

Không chỉ có vậy, Hoàng thượng còn hạ chỉ như thế, về sau Dung chiêu nghi chắc chắn sẽ không mắc bẫy nữa.

Vừa dứt lời, Bách Chi liền thấy nương nương nhìn mình qua gương đồng. Nàng ta có chút mơ hồ: “Nô tỳ nói sai sao?” Chẳng lẽ Hoàng Thượng còn chưa đủ coi trọng Dung chiêu nghi?

Hoàng Hậu nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Hoàng Thượng coi trọng là Dung chiêu nghi?”

Bách Chi không hiểu, chẳng lẽ không phải sao?

Hoàng Hậu tháo hộ giáp trên tay xuống, cũng không ngẩng đầu lên, trong gương đồng hiện rõ vẻ cười nhạt như có như không của nàng ấy, dường như có chút châm biếm: “Đừng quên, trong cung còn có một vị tiểu công chúa.”

Bách Chi không hiểu, mãi đến khi Hoàng Hậu rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ, nàng ta mới đột nhiên trợn to mắt, không dám tin mà nói: “Ý nương nương là… tiểu công chúa cũng bị dị ứng tôm cua?!”

Hoàng Hậu không trả lời, chỉ chậm rãi liếc nhìn Bách Chi.

Mọi người trong hậu cung đều nói Dung chiêu nghi được sủng ái, nhưng mấy ai biết được, Dung chiêu nghi được sủng ái bao nhiêu phần là nhờ tiểu công chúa? Có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu.

Các phi tần trong cung đều có tâm tư riêng. Khổ sở nhất chính là hai vị ở Thanh Ngọc Uyển và Cát Vân Lâu. Một người thì mất cơ hội thị tẩm, một người thì bị thương trên mặt, cả hai cung đều thức trắng đêm.

Hôm sau, An tài nhân không thể đến thỉnh an. Nhưng sau khi các phi tần thỉnh an xong, Hoàng Hậu lại sai người đưa thưởng đến Thanh Ngọc Uyển, xem như là an ủi.

Mọi người trong cung đều không khỏi cảm thấy buồn bực. Tô quý tần này rốt cuộc có gì đặc biệt mà khiến Hoàng Hậu nương nương đối xử tốt với nàng ta như vậy?

Trường Xuân cung cũng đang buồn bực. Đồng Vân nhíu mày khó hiểu: “Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương muốn mượn sức Tô quý tần?”

Trong điện có người châm hương, có ma ma ôm tiểu công chúa. Dung chiêu nghi kìm nén cảm xúc đùa với tiểu công chúa, nghe vậy chỉ cười nhạt: “Ai biết được Bồ Tát nhà ai tốt bụng, lại muốn mượn sức Tô quý tần? Cũng không sợ giỏ tre múc nước công dã tràng.”

Dung chiêu nghi căn bản không xem Tô quý tần ra gì, cho dù trong cung vẫn luôn đồn đại Tô quý tần là người nổi bật nhất trong số các tân phi, cũng không khiến Dung chiêu nghi coi trọng nàng ta hơn một chút nào.

Trong lòng Dung chiêu nghi, tất cả các tân phi nhập cung năm ngoái cộng lại cũng không bằng một mình Vân Tự.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dung chiêu nghi không khỏi lạnh đi vài phần: “Từng người, từng người một đều là phế vật.”

Đồng Vân không dám nói tiếp.

Trong khi người ở Trường Xuân cung đang suy đoán dụng ý của cung Khôn Ninh, thì người trong cuộc ở Thanh Ngọc Uyển cũng đầy buồn bực. Bạch Thược bưng ngọc như ý và bộ trâm ngọc do Khôn Ninh cung ban tặng đến, khó hiểu hỏi: “Chủ tử, Hoàng Hậu nương nương muốn làm gì vậy?”

Nàng ta thấp giọng nói thầm: “Chẳng lẽ thật sự muốn mượn sức chủ tử…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-105.html.]

Tô quý tần nhìn ngọc như ý, hồi lâu sau, nàng ta có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: “Cất đi.”

Bạch Thược ngập ngừng. Nàng ta biết chủ tử tiến cung với lòng tràn đầy khí thế, muốn tạo dựng một chỗ đứng trong hậu cung. Hơn nữa, chủ tử vốn cao ngạo, luôn cảm thấy dựa vào bản thân có thể được Hoàng Thượng coi trọng. Vậy mà mới bao lâu, chút kiêu ngạo đó đã tan biến không thấy.

Bạch Thược có chút khó chịu: “Chủ tử thật sự muốn như vậy sao?”

Tô quý tần khẽ thở dài, nhắm mắt nói: “Hoàng Thượng không đáng tin cậy, nếu lại cự tuyệt Hoàng Hậu nương nương, ta còn chỗ dung thân nào trong hậu cung này nữa?”

Nàng ta tuy không thông minh, nhưng trải qua vài lần cũng hiểu rõ địa vị của mình trong lòng Hoàng Thượng, bất quá chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nếu không, Hoàng Thượng đã không thể vừa tuyên nàng ta thị tẩm xong lại để An tài nhân cướp mất, cũng sẽ không sau chuyện đó, đừng nói đến bồi thường, mà ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

DTV

Nếu dựa vào Hoàng Thượng là vô dụng, vậy chi bằng đầu nhập vào Hoàng Hậu nương nương. Ít nhất trong hậu cung này, đại bộ phận đều nghe theo lời Hoàng Hậu.

*****

Lần thỉnh an tiếp theo, Tô quý tần đã cài trâm ngọc do Hoàng Hậu ban thưởng. Nàng ta vốn xinh đẹp, nay lại càng thêm rạng rỡ khiến người ta không thể rời mắt. Có người nhìn nàng ta không khỏi buồn bực, dung mạo như Tô quý tần mà còn không được Hoàng Thượng coi trọng, vậy họ phải dựa vào cái gì để có được ân sủng của Hoàng thượng?

Chỉ có vài người tinh ý, khi nhìn thấy trâm ngọc trên đầu nàng ta, ánh mắt mới khẽ lóe lên.

Sau đó, mỗi tháng Tô quý tần đều được thị tẩm vài lần. Mọi người đều ngầm hiểu đây là Hoàng Hậu đang cất nhắc Tô quý tần. Hoàng Hậu chỉ cần nhắc đến Tô quý tần trước mặt Hoàng Thượng vài lần, cũng đủ để nàng ta được lợi không ít.

Nhưng dù biết thì đã sao? Họ cũng muốn được Hoàng Hậu nâng đỡ như Tô quý tần, nhưng phải xem Hoàng Hậu có chấp nhận họ hay không.

Đến năm sau, vết thương trên mặt An tài nhân đã lành hẳn. Nàng ta tức giận xé nát chiếc khăn tay: “Nàng ta dựa vào cái gì chứ!”

Sau khi Tô quý tần đắc thế, An tài nhân sống rất khó khăn. Tô quý tần có địa vị cao hơn nàng ta, chỉ cần hơi gây khó dễ một chút, nàng ta đã không chịu nổi. Cho dù cố gắng chờ đến ngày đến Khôn Ninh cung thỉnh an, hướng Hoàng Hậu khóc lóc kể lể, cũng chỉ nhận được một câu hứa hẹn sẽ điều tra rõ ràng.

An tài nhân chờ mãi, chờ mãi, nhưng tin tức chẳng thấy đâu.

Nàng ta làm sao không hiểu, giống như lúc trước nàng ta ỷ vào Hoàng Hậu sẽ không thiên vị mà đắc ý, Hoàng Hậu tuyệt đối sẽ không vì nàng ta mà ra mặt.

Trừ phi, nàng ta được Hoàng thượng coi trọng.

****

Đầu tháng hai, gió lạnh vẫn chưa tan hết. Dù đã sang xuân nhưng không ai dám cởi bỏ trang phục mùa đông.

Mọi người đều bọc mình kín mít như quả cầu. Vân Tự bước ra khỏi sương phòng, lạnh đến run người. Thu Viện thấy nàng có chút kinh ngạc: “Cô nương sao lại ra ngoài?”

Mấy ngày trước, Vân Tự bị bệnh, mê man trên giường suốt một thời gian dài. Đàm Viên Sơ hạ chỉ để nàng dưỡng bệnh cho tốt, không cần vội vàng hầu hạ.

Vân Tự hít sâu một hơi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: “Nằm nữa, xương cốt ta cũng rã rời ra mất.”

Thấy Thu Viện còn muốn nói gì đó, Vân Tự đành phải lấy lời thái y ra làm lá chắn: “Thái y nói ta không sao rồi.”

Thu Viện đành phải im lặng.

Vân Tự bệnh gần nửa tháng, hôm nay mới ra ngoài. Thấy trong cung yên ắng lạ thường, nàng không khỏi hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”

Thu Viện không chút để ý mà trả lời: “Bị Tô quý tần mời đi rồi.”

Nửa năm nay, Tô quý tần có chút được sủng ái, tình huống như hôm nay không phải lần đầu tiên xảy ra. Thu Viện nói ra cũng đã thành quen, Vân Tự cũng vậy.

Cả hai trầm mặc một lát, Thu Viện khẽ thở dài, xung quanh không có ai, nàng ấy cũng không giấu diếm cảm xúc: “Cô nương vẫn nên sớm tính toán đi.”

Vân Tự nhìn nàng ấy. Thu Viện lắc đầu nói: “Theo tổ huấn, sang năm tháng ba sẽ có tú nữ mới vào kinh tham gia tuyển tú, vậy mà đến nay đã gần một năm, cô nương chẳng có chút sốt ruột nào sao?”

Vân Tự sao có thể không sốt ruột? Thời gian càng lâu, nàng càng cảm thấy bức thiết. Nàng hiểu rõ hơn ai hết, không thể tiếp tục như vậy.

Nếu cứ để ngày tháng trôi qua tẻ nhạt thế này, sớm muộn gì Đàm Viên Sơ cũng sẽ dần mất hứng thú với nàng.

Vân Tự thở nhẹ một hơi, nói: “Tháng ba sắp đến rồi, hoa mai cũng sắp tàn, Thu Viện, cùng ta đến Hồng Mai Lâm một chuyến đi.”

Trước khi bệnh, nàng rảnh rỗi làm hai túi thơm, một cái cho Thu Viện, một cái cho mình. Sau khi Đàm Viên Sơ biết được, hắn khẽ hừ một tiếng: “Sao không thấy nàng quan tâm đến trẫm chút nào?”

Vân Tự chỉ biết im lặng, đành phải hứa làm cho hắn một cái. Nhưng sau đó nàng lâm bệnh, việc này bị trì hoãn. Giờ đã khỏi bệnh, nàng cũng nên bắt tay vào làm.

Nàng vừa khỏi bệnh, Thu Viện cũng không muốn ép nàng quá: “Cô nương nên ra ngoài giải sầu.”

Hồng Mai Lâm cách điện Dưỡng Tâm không xa cũng không gần, đi bộ mất khoảng một khắc. Trùng hợp là, Vân Tự và Thu Viện đi một đường mà không gặp ai. Nhưng khi nàng vừa giơ tay định bẻ cành mai, phía sau liền truyền đến tiếng động.

“Hoàng thượng thấy trâm cài hoa mai của tần thiếp đẹp không?”

Tiếng cười nói vang lên sau lưng, Vân Tự không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai.

Khi được Tô quý tần mời đến thưởng mai, Đàm Viên Sơ không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng khi nhìn thấy Vân Tự ở trong rừng mai, hắn mới chợt nhận ra đã nhiều ngày rồi chưa gặp nàng.

Nàng mặc một chiếc váy gấm màu trắng, tay áo rộng eo thon, khoác thêm một chiếc áo choàng bên ngoài.

Vừa khỏi bệnh, gương mặt nàng còn lộ ra chút xanh xao. Nghe thấy tiếng động, nàng đứng dưới gốc mai ngoái đầu nhìn lại. Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa mai trên đầu nàng khẽ rơi xuống, như cố ý tô điểm thêm cho nàng. Giữa sắc hồng trắng đan xen, nàng lại có vẻ ảm đạm yếu ớt.

Tô quý tần cũng nhìn thấy Vân Tự, tâm trạng nàng ta lập tức chùng xuống.

Vân Tự không ngờ lại gặp Đàm Viên Sơ và Tô quý tần ở đây, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây cũng là một cơ hội.

Nàng nắm chặt cành mai, ánh mắt dừng trên người hắn một lát, rồi lại nhìn sang Tô quý tần. Đàm Viên Sơ nhất thời không phân biệt được cảm xúc của nàng, chỉ thấy nàng khẽ mím môi, sau đó thản nhiên hành lễ.

Loading...