CUNG ĐẤU - KHỞI ĐẦU TỪ SỰ GIẢ NGÂY - Chương 92: Người Của Hắn, Chỉ Có Hắn Mới Được Chạm Vào ---
Cập nhật lúc: 2025-12-09 19:06:19
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Màn đêm tĩnh mịch, khi ngự giá đến Huy Âm Các, hai tiểu thái giám canh cổng cố nén cơn buồn ngủ suýt cho rằng hoa mắt. Chờ đến khi bọn họ dụi mắt, xác nhận đúng là ngự giá, lập tức quỳ xuống đất: “Nô tài cung nghênh Thánh giá.”
“Còn mau mời Tiêu Tiệp Dư đến nghênh giá.” Tô Cát Tường cách Bắc Thần Việt ba bước chân, lên tiếng bảo hai tên nô tài .
Hai tên nô tài hồn, định dậy bẩm báo thì thấy giọng trầm thấp của nam nhân: “Không cần, đừng nàng kinh động.” Nói xong lời , vạt áo màu vàng minh hoàng liền hướng bên trong Huy Âm Các.
Giờ phút , Huy Âm Các chỉ treo vài chiếc cung đăng nơi hành lang. Dù Tô Cát Tường và mấy cung nhân cầm đèn chiếu sáng, Bắc Thần Việt vẫn cảm thấy Huy Âm Các phần tối tăm.
Y nhíu mày vui: “Huy Âm Các còn sáng bằng cung điện của Trình Tiệp Dư.”
Số lượng đèn lồng sử dụng trong các cung điện đều do Nội Vụ Phủ quyết định. Tô Cát Tường , vội vàng xòa: “Có lẽ là do Tiêu Tiệp Dư những ngày trở về Huy Âm Các, nên mới chút sơ suất.” Nói xong liền vội cúi đầu.
Tô Cát Tường quyết định chỉnh đốn đám nô tài phụ trách nội vụ Huy Âm Các một trận. Tuy việc dùng đèn đuốc ở Huy Âm Các là đúng quy cách của Tiệp Dư, nhưng ý của Hoàng thượng, bên Trình Tiệp Dư rõ ràng hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Cát Tường nhịn thầm rủa một tiếng, Trình Tiệp Dư dù sủng ái chăng nữa, liệu bằng Tiêu Tiệp Dư ? là những thứ xa trông rộng!
May mắn , Bắc Thần Việt thêm chuyện gì khác, chỉ bước về phía phòng của Tiêu Vũ. Càng đến gần Noãn Hương Các, bước chân của y càng trở nên dồn dập.
…
Tiêu Vũ đang ngủ mơ màng. Cửa sổ giường gỗ chạm khắc hé mở, gió đêm mát lạnh thổi từ bên ngoài. Đã lập thu, thời tiết còn nóng bức như nữa, thỉnh thoảng gió lạnh đêm khuya tràn còn khiến cảm thấy lạnh.
Trong cơn mơ màng, Tiêu Vũ chỉ cảm thấy một cơ thể lạnh tựa lưng . Cơ thể nàng thoáng cảnh giác, nhưng ngay khi ngửi thấy mùi Long Diên Hương quen thuộc, nàng liền lạnh trong lòng: Ha, nam nhân. Thế nhưng, giây tiếp theo, nàng đột ngột mở mắt như thể kinh hãi, hoảng loạn hỏi: “Ai!”
Nàng bật dậy thẳng , thấy một đôi mắt quen thuộc. Ngực nàng vì sợ hãi mà ngừng nhấp nhô. Sau khi rõ nam nhân mặt, đôi mắt như nước mùa thu của nàng ngấn lệ.
Bắc Thần Việt cũng ngờ phản ứng của nữ nhân lớn đến . Thấy nàng như thế, y khỏi chút đau lòng. Chưa kịp hành động gì, y thấy Tiêu Vũ khe khẽ rên rỉ nhào lòng .
Mùi hương quen thuộc vương vấn, Bắc Thần Việt một nữa cảm nhận hai chữ “yên lòng”.
Còn Tiêu Vũ thì đôi mắt đỏ hoe, giọng mang theo chút nghẹn ngào: “Hoàng thượng, ... với tần một tiếng, đột nhiên tới như , thật sự tần sợ hãi quá chừng, tần cứ tưởng là...”
Tiêu Vũ đến đây, chút nức nở thành tiếng, rõ ràng là dọa sợ.
Bắc Thần Việt thấy liền mím chặt khóe môi, mày y khẽ nhíu , vươn tay ngừng vuốt ve tấm lưng mảnh mai của Tiêu Vũ, kiên nhẫn an ủi: “Vô sự, là trẫm, là trẫm đây.”
“Bệ hạ!” Nữ t.ử trong lòng lúc mới dịu . Tóc nàng rối, đôi mắt Bắc Thần Việt đầy vẻ đáng thương, dường như vẫn còn sợ hãi. Nàng c.ắ.n môi chút tủi : “Tần còn tưởng là thích khách... còn đang nghĩ, nếu thích khách, liền lập tức tự vẫn.”
Nghe thấy hai chữ tự vẫn, Bắc Thần Việt nhíu mày.
Y thích Tiêu Vũ những lời mất tinh thần như , y cắt ngang lời nàng: “Đừng những lời may mắn.”
“ là Bệ hạ dọa tần mà.” Tiêu Vũ vô cùng ấm ức, nàng Bắc Thần Việt : “Tần là của Bệ hạ, cả đời cũng chỉ thể hầu hạ Bệ hạ. Nếu thích khách, đương nhiên là nên tự vẫn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-khoi-dau-tu-su-gia-ngay/chuong-92-nguoi-cua-han-chi-co-han-moi-duoc-cham-vao.html.]
Khi Tiêu Vũ lời , trong đôi mắt vốn mềm mại của nàng lộ một tia kiên cường lay chuyển.
Bắc Thần Việt trong lòng cảm động, nữ nhân của y chỉ y mới chạm . Tuy chỉ là vô tình dọa nàng, nhưng y ngờ nàng nghĩ đến việc dùng cái c.h.ế.t để bảo sự trong sạch của ...
Bắc Thần Việt cúi đầu, đặt hai cổ tay thon thả của Tiêu Vũ lòng bàn tay , nhẹ nhàng bao bọc.
Tiêu Vũ hiểu Bắc Thần Việt đang gì, nàng nghi hoặc lên, thấy Bắc Thần Việt trầm giọng : “Nữ nhân của trẫm, tự nhiên chỉ trẫm mới thể chạm .”
Trong ánh mắt nam nhân tràn đầy sự chiếm đoạt và độc quyền, ẩn chứa một phần thỏa mãn.
Tiêu Vũ đương nhiên vì nam nhân cảm giác . Nam nhân đều là loại thích công thành chiếm đất, càng thích đồ vật của khác chạm . Tuy rằng phụ nữ của Hoàng đế trong đa trường hợp đều an phận thủ thường, nhưng nàng hiểu rõ trong lòng, nếu những lời “giữ tiết” chân thành, nam nhân nhất định sẽ hài lòng, quả nhiên là .
Ngoài cửa sổ, màn đêm tịch mịch.
Tiêu Vũ đang m.a.n.g t.h.a.i vốn dĩ buồn ngủ rũ rượi, dùng sức biểu diễn tình yêu của dành cho Bắc Thần Việt, tự nhiên là mệt mỏi vô cùng. Nàng nhẹ nhàng tựa lòng Bắc Thần Việt, mái tóc đen mềm mại xõa đầu ngón tay y.
Bắc Thần Việt chỉ cảm thấy trong lòng như thêm một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Phụ nữ trong hậu cung chủ động sà lòng y ít, nhưng chỉ Vũ Nhi, giống như cố ý, mà chỉ như là quá buồn ngủ, đem bộ tâm giao phó cho y.
Bắc Thần Việt cúi đầu, từ góc độ của y vặn thể thấy chóp mũi nhỏ nhắn của Tiêu Vũ, cùng với hàng mi dài rũ xuống, thêm làn da trắng mịn như sứ thể thổi bay, quả thực vô cùng đáng yêu. Trong giây lát, cổ họng y khô khốc.
Ở cách mật như , Tiêu Vũ thể nào nhận sự đổi cơ thể Bắc Thần Việt.
Nói thật, nàng cũng khá ngắm hình của Bắc Thần Việt, chút thèm khát... thể quá rõ ràng ! Thế là nàng ngước mắt lên, ánh mắt trong veo Bắc Thần Việt, dịu dàng : “Hoàng thượng, còn nghỉ ngơi ? Tần buồn ngủ lắm .”
“Nghỉ ngơi.” Đôi môi mỏng của nam nhân khẽ nhếch, đồng thời, thể y áp sát Tiêu Vũ, đè nàng xuống tấm đệm mềm mại. Giọng nam nhân trầm khàn quyến rũ, mang theo d.ụ.c vọng thể chối từ: “ trẫm cần Vũ Nhi giúp một tay.”
“Bệ hạ gì ... Tần .”
“Không, Vũ Nhi , hoặc, trẫm thể dạy nàng.”
Bắc Thần Việt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà trắng nõn như búp măng của Tiêu Vũ, khóe môi y nở nụ ngả ngớn vốn nên xuất hiện Đế vương. Y hôn lên môi Tiêu Vũ, bá đạo và công thành chiếm đất: “Lần là tên nô tài Tô Cát Tường quấy rầy trẫm, Vũ Nhi, tối nay trả gấp đôi.”
Nghe thấy hai chữ gấp đôi, mắt Tiêu Vũ tối sầm . Nàng chút bất lực, nếu thật sự gấp đôi, e rằng sẽ tổn hại đến thể nàng!
Thế là nàng nhân cơ hội lật , lên eo bụng rắn chắc của Đế vương, nửa từ chối nửa mời gọi : “Hay là... là .”
Rèm châu rủ xuống. Ngoài nhà, gió nhẹ lướt qua, cuốn theo vài chiếc lá sắp rụng. Còn bên trong phòng, thỉnh thoảng vọng những âm thanh khiến mặt đỏ tim đập.
: