"Hoàng thượng, chảy m.á.u !" Nàng thoát nhưng , đành lên tiếng nhắc nhở.
"Không ." Chu Võ Đế vùi cằm cổ ấm áp của nàng, hồi lâu động, thở nóng rực nàng kìm mà run rẩy. Cảm nhận sự run rẩy nhỏ của phụ nữ, Chu Võ Đế nhẹ lên, tiếng gợi cảm trầm hậu lộ sự sung sướng nồng đậm. Không ngờ ngài cũng thể tác động đến cảm xúc của Tang Du, xem , đối đãi với Tang Du thể quá hàm súc.
"Hoàng thượng, mất m.á.u quá nhiều nguy hiểm, Thái hậu nếu truy cứu, thần gánh nổi tội danh chăm sóc bất lực ." Mạnh Tang Du cảm thấy eo sắp bẻ gãy, giọng điệu mang theo một tia kiên nhẫn thể phát hiện.
"Ừm." Chu Võ Đế thấp giọng đáp một tiếng rõ ý, một lúc lâu mới từ từ buông tay, mở rộng hai tay.
Mạnh Tang Du mím môi, động tác gỡ băng vải rõ ràng nhanh hơn, để phòng bắt đầu lên cơn. Gỡ đến vòng cuối cùng, nàng dùng sức quá mạnh, cho vảy vết thương cùng một chút da thịt x.é to.ạc . Máu tuôn , tốc độ và lưu lượng đó cho Mạnh Tang Du giật .
"Ngô~" Vì quá đột ngột, dù là Chu Võ Đế từng thương vô cũng nhịn mà kêu lên một tiếng.
"Hoàng thượng, xin !" Mạnh Tang Du vội vàng dùng vải sạch bịt kín vết thương, mặt đầy áy náy về phía đàn ông lông mày nhíu chặt.
"Không ." Nửa của phụ nữ dính sát lòng , con ngươi đen trắng phân minh tràn đầy lo lắng và áy náy, Chu Võ Đế kìm mà nhẹ lên, xoa xoa khuôn mặt non mịn của nàng, giọng khàn khàn: "Giúp trẫm thổi thổi, thổi thổi là đau nữa."
"A?" Mạnh Tang Du há miệng, vẻ mặt ngây dại. Nàng nghĩ, nàng nhất định nhầm.
Lời khỏi miệng, Chu Võ Đế chính cũng ngẩn . Ngài hiển nhiên quen với cách chung sống với Tang Du khi còn là A Bảo. Lúc khi ngài đầy thương tích, Tang Du luôn t.h.u.ố.c thổi cho ngài, đau đớn đều biến thành hư ảo sự an ủi dịu dàng của nàng. Ngài hoài niệm cảm giác ấm áp và an tâm đó, tiềm thức buột miệng những lời .
Ánh mắt tối , ngài dứt khoát đ.â.m lao theo lao, thu biểu cảm mặt, nghiêm nghị : "Trẫm đau, giúp trẫm thổi thổi!"
Nima, đừng dùng một bộ mặt nghiêm túc để nũng ? Rất đáng sợ ? Người đàn ông quả nhiên là yêu quái附身! Con nhỏ bé trong lòng Mạnh Tang Du đang gào thét, nhưng mặt kéo một nụ , cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên vai đàn ông.
Người đàn ông nhắm mắt, bàn tay to vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, lông mày nhíu chặt từ từ giãn , cơn đau vai sớm ngài ném , chỉ còn lồng n.g.ự.c ngừng cuộn trào rung động.
Thổi đến mỏi rã cả quai hàm, nam nhân mới khẽ khàng cất tiếng: “Được .” Mạnh Tang Du như đại xá, vội vàng cẩn thận gỡ mảnh vải đang bịt kín vết thương của y. Máu ngừng chảy, nhưng miệng vết thương trông vẫn vô cùng dữ tợn. Nàng lấy kim sang dược, rắc đều t.h.u.ố.c bột lên , nhanh nhẹn một tấm vải sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-98.html.]
Xong xuôi hết thảy, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
lúc , Thường Hỉ bưng một chén t.h.u.ố.c nóng hổi tiến , quỳ xuống dâng lên mặt chủ tử.
Mạnh Tang Du ngước mắt, ánh lướt qua phần yết hầu lộ vạt áo của , trong lòng chợt bừng sáng. Nếu Thường Hỉ là giả, thì vị hoàng đế ắt hẳn là thật. Còn về lý do y liên tục thất thường, nàng chẳng còn sức mà truy cứu, chỉ mong cho chóng hết buổi hầu bệnh hôm nay.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Võ Đế cho Thường Hỉ lui sang một bên, cởi áo khoác, nửa long sàng, vẫy tay với nàng: “Trẫm mệt , ái phi đút t.h.u.ố.c cho trẫm .”
Mệt cái con khỉ! Mạnh Tang Du thầm giơ ngón giữa một cách tao nhã, đoạn chậm rãi bước đến bên giường, cầm lấy chén t.h.u.ố.c nóng hổi.
“Hoàng thượng, t.h.u.ố.c nóng lắm, để thần thổi cho nguội bớt.” Nàng dịu dàng , đôi môi hồng chúm chím, thổi nhẹ chiếc thìa tựa như thở hoa lan. Ánh mắt nóng rực của nam nhân cứ dán chặt đôi môi nàng, rời. Nàng cụp mắt, một tia sáng loé lên, cùng lúc đó đầu ngón tay khẽ run, cả chén t.h.u.ố.c đổ ào xuống chiếc áo gấm dày một cách tự nhiên mà dứt khoát.
“Tang Du, bỏng ?” Chu Võ Đế vội kéo nàng sang một bên, xắn tay áo lên xem. Cổ tay trắng ngần ửng đỏ một mảng, trông đến đáng sợ. Nếu Thường Hỉ ở đây, hận thể vén váy nàng lên để kiểm tra cho kỹ.
“Thần lỡ tay, cố ý, xin Hoàng thượng tha tội!” Nàng nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống bên giường dập đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hoảng sợ, nhưng trong lòng kinh ngạc vì hai tiếng ‘Tang Du’. Từ khi nào, nàng và con mật đến mức thể gọi thẳng tên như ? Sao nàng nhớ gì cả?
“Nàng…” Tại cố ý thương?! Chu Võ Đế chau mày, giọng lạnh trầm. Vừa thốt một chữ, thấy vạt váy ướt sũng và cổ tay đỏ ửng của nàng, y nuốt những lời còn trong.
“Nàng về , mau quần áo, cẩn thận cảm lạnh. Trẫm sẽ cho Đỗ thái y đến xem.” Y gắng sức kéo nàng dậy, thấy nàng lập tức lùi hai bước, kéo giãn cách giữa hai , đôi đồng tử đen láy càng thêm u ám.
“Tạ Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du nhún gối hành lễ, níu vạt váy ướt sũng bước ngoài. Thấy Ngân Thúy và Bích Thủy đang chờ sẵn, nàng bỗng cảm giác như thoát c.h.ế.t trong gang tấc. Hoàng đế thất thường còn khó đối phó hơn vạn hoàng đế tàn nhẫn vô tình!
Đợi bóng dáng nàng khuất dạng, Chu Võ Đế mới từ từ thu hồi ánh mắt, nở một nụ chua chát đến tột cùng.
“Trẫm điểm nào ? Nàng tự thương để sớm thoát khỏi trẫm?” Y về phía Thường Hỉ đang lặng lẽ ở góc điện.
Thường Hỉ tuy thái giám nhưng cũng là một ám vệ gần nữ sắc. Hắn ngẩn , chắp tay đáp: “Hoàng thượng …” Nói đến đây, cứng họng, tiếp lời .