"Suy cho cùng đều là con gái của các trọng thần trong triều, thể tùy tiện xử lý, cứ giữ ." Chu Võ Đế thờ ơ phất tay, hề vẻ tức giận như Thái hậu tưởng tượng.
Nếu thật sự hôn mê năm tháng, gì cả mà tỉnh , Chu Võ Đế tuyệt đối thể bình tĩnh như bây giờ. Người thương và tôn sư phản bội, nỗi nhục cắm sừng, triều cương hỗn loạn, biên quan nguy cấp, bất cứ chuyện nào cũng đều khiến khó thể chịu đựng. trải qua những tháng ngày đau khổ mà ấm áp ngọt ngào, tâm cảnh của ngài sớm khác xưa.
"Con thể nghĩ thông suốt là , những bê bối , họ cần , cứ để họ ở trong cung dưỡng lão . Đợi năm tuyển tú, con chọn mới cung." Thái hậu yên tâm thở phào. Người đàn ông nào thể nhịn nỗi nhục ? Đặc biệt là hoàng đế cửu ngũ chí tôn? Con trai thể lấy đại cục trọng là nhất.
"Để hãy ." Chu Võ Đế nhíu mày, trong lòng chút kháng cự. Một đám oanh oanh yến yến vây quanh, các loại mùi son phấn hắc nồng ập mặt, ngài nghĩ thôi thấy phiền lòng.
"Ai gia tuyên bố bãi triều mười ngày, để con dưỡng bệnh. Mười ngày , ai gia sẽ chọn cho con hai phi tần sạch sẽ đến hầu bệnh, con thấy thế nào?" Thái hậu ôn tồn hỏi.
Con ngươi của Chu Võ Đế tối , đang định thì Thái hậu lập tức tiếp lời: "Là Đức phi và Liễu tài tử ."
"Là Đức phi ." Chu Võ Đế trầm giọng , như cảm thấy trả lời quá nhanh, mím môi bổ sung: "Nhiều con trai cảm thấy phiền lòng, chỉ là hầu hạ t.h.u.ố.c thang, một là đủ ."
"Vậy thì là Đức phi ." Thái hậu quyết định, dặn dò ngài nghỉ ngơi cho dậy rời . Đến cửa, như nhớ điều gì đầu ngài một cách bình tĩnh, cẩn trọng : "Mạnh Quốc Công mất tích, Đức phi mất chỗ dựa. Nàng tuy ương ngạnh, nhưng bao giờ động đến điểm mấu chốt của Hoàng thượng, cũng con, là một thông minh tiến lùi. Lần đại kiếp nạn nàng thể trở là phúc của nàng. Bất kể nàng chút gì, ai gia đều tin tưởng nàng sẽ giữ kín như bưng. Người thông minh tư cách sống sót, Hoàng thượng thấy thế nào?"
"Mẫu hậu đúng." Chu Võ Đế che mặt, giọng khàn khàn tiếng. Mẫu hậu cho rằng ngài sẽ g.i.ế.c Tang Du ? A~ ngài nhẹ, bàn tay dùng sức ấn vết thương vai, dùng nỗi đau thể xác để ngăn chặn nỗi đau tinh thần.
Diêm Tuấn Vĩ xử lý xong hoàng đế giả, từ mật đạo lẻn Càn Thanh cung. Thấy một mảng vai đỏ thắm của Chu Võ Đế, lông mày hung hăng giật giật.
"Hoàng thượng, gì ?" Sao tự dưng tự hại ? Hắn bước nhanh qua, cầm lấy một cuộn vải và một lọ t.h.u.ố.c trị thương bàn để băng bó cho ngài.
"Tang Du an về cung ?" Chu Võ Đế cầm lấy một chiếc khăn bên sập, thong thả lau vết m.á.u tay.
"Thần hộ tống Đức phi nương nương an về Bích Tiêu Cung mới chạy đến đây. Đầu óc của nương nương thông minh bình thường, đoán ám sát khả năng là một vở kịch." Diêm Tuấn Vĩ than thở. Tầm của Đức phi quá thấu đáo, đầu thai con gái thật sự lãng phí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-92.html.]
Chu Võ Đế dịu dàng , cơn đau vai giảm nhiều. Đợi vết thương băng bó xong, ngài dậy khoác một chiếc áo choàng, mở cơ quan trong tẩm điện, cùng Diêm Tuấn Vĩ một mật thất.
Trong mật thất, Thường Hỉ trói chặt một chiếc ghế, miệng nhét một cục vải. Thấy Chu Võ Đế bước với dáng vẻ uy nghi, mắt đầu tiên là trợn trừng, khi đối diện với đôi mắt đen sâu như vực thẳm của đến, vẻ mặt phẫn nộ biến thành kinh hãi, là tuyệt vọng, ô ô kêu lên.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
"Còn nhận trẫm ?" Chu Võ Đế thẳng lưng đối diện , tay đặt bàn, ngón trỏ thon dài gõ nhịp nhàng lên mặt bàn.
Trái tim của Thường Hỉ như sắp tiếng gõ đó vỡ tan, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa từ trán. Diêm Tuấn Vĩ bước lên , kéo cục vải trong miệng .
"Hoàng thượng, nô tài ma xui quỷ khiến, cầu Hoàng thượng tha cho nô tài một mạng." Thường Hỉ run giọng cầu xin, cơ thể run như cầy sấy.
Chu Võ Đế trầm giọng , thản nhiên tựa lưng ghế, mắt lạnh Thường Hỉ ngã chiếc ghế, như một con ch.ó c.h.ế.t sấp bên chân .
"Hoàng thượng, nô tài đều là ép! Lương phi hạ độc nô tài, nô tài cũng là bất đắc dĩ! Nô tài nhiều bí mật của Lương phi và Thẩm Thái Sư, nô tài sẽ hết cho Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng xem xét công lao chuộc tội của nô tài mà tha cho mạng ch.ó ." Thường Hỉ nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Tha cho mạng ch.ó của ngươi?" Chu Võ Đế nghiền ngẫm nhấm nháp những lời , như nghĩ đến điều gì, khẽ lên, nhưng tiếng hề chút vui vẻ, chỉ sự băng hàn thấu xương, cho Thường Hỉ run càng thêm lợi hại.
"Nói , ngươi những gì?" Một lúc lâu , ngài thu nụ , dùng đốt ngón tay gõ lên mặt bàn.
"Lương phi hạ độc tất cả các hoàng tử, đảm bảo họ sẽ sống qua tuổi trưởng thành, gây nguy hại đến con của nàng . Nàng còn hạ t.h.u.ố.c tuyệt tự cho tất cả các phi tần thị tẩm, cho họ thể s.i.n.h d.ụ.c nữa. Còn nữa, tám chín phần mười trong Càn Thanh cung đều là của nàng , tai mắt ở các cung khác càng nhiều đếm xuể..." Thường Hỉ tuôn một tràng, sợ chậm sẽ ban c.h.ế.t.
Hãm hại tất cả hoàng tử và phi tần, đây là điều Chu Võ Đế sớm đoán , tâm trạng cũng nhiều biến động. Ngài khẽ nhắm mắt, đợi đến khi Thường Hỉ đến điểm mấu chốt mới mở mắt : "Những tai mắt và tay trong đó, ngươi đều hết ?"
"Hơn tám phần nô tài đều , còn chỉ Lương phi và đại cung nữ bên cạnh mới ." Thường Hỉ vội vàng gật đầu, khuôn mặt tuyệt vọng dâng lên một tia hy vọng.
"Viết danh sách đây." Chu Võ Đế phất tay, một ám vệ bên cạnh cởi trói cho Thường Hỉ, đưa cho một bộ giấy bút. Thường Hỉ run rẩy nhận lấy, quỳ rạp đất vắt óc .