Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-10-10 04:13:00
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thói quen cách nào khác. Vậy thì qua mấy ngày nữa, chờ Hoàng thượng tâm trạng hãy .” Mạnh Tang Du nhạo, mở nắp hộp múc một chén canh , đặt mặt A Bảo, vỗ cái đầu xù lông của nó dịu dàng , “Nhanh ăn ! Biết ngươi thèm lâu .”
Chu Võ Đế dùng móng vuốt ôm lấy ngón tay Đức phi cọ cọ, đó mãn nguyện vùi đầu ăn canh, đôi mắt buông xuống rút vẻ dịu dàng, tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo. Thẩm Thái sư và Lý tướng càng đấu đá tàn nhẫn càng , mới nhiều thời gian hơn để tìm thể của . Thẩm Tuệ Như thể dựa , thì đến Càn Thanh cung tìm Thường Hỉ, hy vọng Thường Hỉ đừng thất vọng.
Uống xong canh, Chu Võ Đế mở bụng đầu gối Đức phi, híp mắt hưởng thụ sự âu yếm từng chút một của Đức phi, trong miệng bất giác phát tiếng rên rỉ.
Bộ dạng vô dụng của khiến Ngân Thúy và Bích Thủy vai ngừng run rẩy, khó khăn lắm mới nuốt tiếng sắp bật . A Bảo kiêu ngạo, thấy tiếng nhất định sẽ trốn .
Mạnh Tang Du sớm híp mắt, chằm chằm vật nhỏ lười biếng tay, trong lòng yêu đến .
Bụng nhỏ xoa đến thoải mái, canh uống xong cũng tiêu hóa gần hết, Chu Võ Đế lồm cồm bò dậy, nhảy đến bên hộp kim chỉ giường, ngậm quả tú cầu bên trong , đưa đến tay Đức phi. Là một đại nam nhân, tất nhiên thích loại đồ chơi của phụ nữ , nhưng thể quên sự ảm đạm trong mắt Đức phi khi từ chối . Đã là nàng thích, chơi cùng nàng cũng , chẳng sớm quyết định sẽ sủng nàng ?
“A Bảo đây là chơi tìm tú cầu?” Mạnh Tang Du ngẩn , ngập ngừng hỏi.
“Gâu gâu!” Tiếng kêu của A Bảo còn mang theo sự ngọt ngào đặc trưng của ch.ó con, đáng yêu.
“A Bảo thật thông minh, còn thông minh hơn cả thần khuyển Lassie!” Mạnh Tang Du than thở, từ nách bế A Bảo lên, trán tựa trán nó nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt phượng rạng rỡ như đính đầy trời, sáng đến kinh .
Chu Võ Đế đối diện với nàng, trong mắt toát sự mê say sâu sắc, kìm mà thè lưỡi l.i.ế.m mí mắt nàng, bằng tư thái thành tín nhất, cẩn thận nhất của .
Mạnh Tang Du khẽ hôn , buông A Bảo còn thỏa mãn, cầm lấy tú cầu chạy ánh nắng ngoài điện. Chu Võ Đế nối đuôi theo , nghiêng tai lắng tiếng đầy vui vẻ của nàng, lòng cũng theo đó mà bay bổng.
Chơi nửa canh giờ, Mạnh Tang Du chút mệt mỏi, ôm A Bảo trở phòng ngủ. Đắp chăn đàng hoàng cho A Bảo, thấy A Bảo ngủ ngon lành, nàng lúc mới ngã giường, chậm rãi nhắm mắt.
Mười lăm phút , A Bảo lặng lẽ mở mắt liếc trộm Đức phi, thấy nàng ngủ say, trong điện cũng ai trông coi, lập tức xoay bò dậy, quen đường quen lối chạy về phía cửa hông . Lính gác ở cửa hông đang đổi ca, là thời cơ nhất để lẻn ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-29.html.]
Hai tháng, nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Đức phi, lớn lên nhiều, thể từ bàn tay lớn ban đầu dài đến nửa thước, sức mạnh của đôi chân, thính lực và khứu giác đều trở nên vô cùng nhạy bén, ở Ngự Hoa Viên xông pha, nhanh tiếp cận Càn Thanh cung.
Ẩn nấp trong một góc xa cửa cung, Chu Võ Đế kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc bọn thị vệ lơ là. lúc , Thường Hỉ tay cầm phất trần mang theo hai tiểu thái giám từ Càn Thanh cung , về phía Ngự Hoa Viên.
Chu Võ Đế mắt sáng lên, lập tức đuổi theo. Miệng thể , thế nào mới thể thu hút sự chú ý của Thường Hỉ, để tìm cơ hội giao tiếp với ? Chu Võ Đế thầm cân nhắc, bất tri bất giác đến một đình hóng gió phong cảnh nhất trong Ngự Hoa Viên.
Trong đình hóng gió, Thẩm Tuệ Như ở chủ vị, đang dùng bếp lò nhỏ hâm một bình rượu, cách đó xa, vườn hoa nở rộ những đóa sơn lớn, hương rượu thơm nồng hòa quyện với vẻ diễm lệ của sơn , cảnh tượng thơ họa khó tả. Vài phi tần vây quanh bên cạnh nàng, một bên từ từ nhấp rượu, một bên rôm rả. Nàng một lời, chỉ hai mắt khép hờ nhạt, tựa như lòng yên tĩnh như nước, tựa như thanh đạm như cúc, một vẻ phong lưu lịch sự tao nhã thể tả.
Người khác càng diễm lệ càng tôn lên vẻ thanh nhã của nàng, khác càng ồn ào càng tôn lên vẻ tĩnh lặng của nàng, đây là hương vị mà Chu Võ Đế đây yêu thích nhất. bây giờ thấy một Thẩm Tuệ Như như , chỉ cảm thấy đờ đẫn, vì , bộ dạng tranh với đời là nàng ngụy trang. Nếu học thức tài năng thua kém nam tử, thì tâm cơ thủ đoạn thể kém phụ nữ? Trước là mắt tròng, tự lừa dối !
Trong lúc Chu Võ Đế suy nghĩ miên man, Thường Hỉ bước nhanh đến hành lễ với Thẩm Tuệ Như, cung kính , “Nô tài mắt Lương phi nương nương, Hoàng thượng triệu nương nương đến Ngự thư phòng hầu giá, xin nương nương di giá.”
Thấy thái độ hèn mọn của đại tổng quản, vài phi tần bên cạnh ánh mắt lóe lên. Thẩm Tuệ Như dường như , lười biếng mở mắt, giơ tay , “Vậy thì thôi.”
Thường Hỉ cúi dẫn đường, vài phi tần phẩm cấp đều Thẩm Tuệ Như, vội vàng dậy cúi gối hành lễ, miệng đồng thanh , “Cung tiễn nương nương!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Nha! Đây là ch.ó của Đức phi nương nương ? Sao chạy đến đây?” Một phi tần ngẩng đầu, đột nhiên thấy chú ch.ó con cách đó xa, kinh hô.
“Nương nương cẩn thận, nô tài giúp ngài xử lý tiểu súc sinh .” Vì Lương phi con ch.ó cào, thoáng thấy ánh sáng lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Lương phi, Thường Hỉ lập tức lấy lòng, bước nhanh đến tự bắt lấy A Bảo, xách da lông cổ nó lên định ném xa.
Đồ nô tài c.h.ế.t tiệt! Ngươi dám? Chu Võ Đế chỉ giật ngẩn một lúc Thường Hỉ bắt lấy, cổ đau đớn khó nhịn, trong lòng tức giận, đầu hung hăng c.ắ.n cổ tay Thường Hỉ.
Thường Hỉ đau kêu một tiếng, trong lòng khỏi nảy sinh ác ý, ném nó xuống đất một chân đá tới. Lần dùng lực, đá thẳng hình nhỏ bé của A Bảo bay mấy trượng, “bịch” một tiếng rơi hồ sen bên cạnh đình hóng gió.