lúc , Thẩm Tuệ Như quả nhiên nảy sinh ý định mượn sức đ.á.n.h sức, chỉ thị Giả hoàng đế giải cấm túc cho Đức phi, để nàng tham gia cuộc tranh đoạt . Đức phi bao giờ coi nàng gì, chắc chắn sẽ coi nàng là đối thủ, tất sẽ lực tính kế Lý Quý phi, nàng đến lúc đó chỉ cần ngoài quan sát thu lợi của ngư ông là .
Quả nhiên mấy ngày, Mạnh Tang Du nhận cung bài cầu kiến của Mạnh mẫu, mà hoàng đế cũng vui vẻ chấp thuận, đây chính là tín hiệu giải trừ cấm túc.
Mạnh mẫu ba mươi gần bốn mươi tuổi, sáu bảy phần giống Đức phi, cũng coi là vẫn còn phong vận, chỉ giữa hai hàng lông mày vài nếp nhăn nhàn nhạt, như thể do quanh năm suốt tháng nhíu mày mà thành, thể thấy ngày thường nhiều lo toan vất vả.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Lâm thị gặp qua nương nương…” Thấy con gái chính điện, Mạnh mẫu Lâm thị vội vàng dậy hành lễ, Mạnh Tang Du giành đỡ lấy.
“Mẫu đừng đa lễ, !” Mạnh Tang Du đỡ Mạnh mẫu đến ghế khách, mới xuống chủ vị.
Phùng ma ma ôm A Bảo định ngoài, để gian cho hai con, A Bảo ô ô kêu lên, một bên kéo cánh tay Phùng ma ma một bên dùng đôi mắt ngấn nước chằm chằm về phía Đức phi, trong mắt tràn đầy sự nỡ. Ở chung lâu phát hiện, Đức phi đối với biểu cảm hề sức chống cự, chỉ cần bày , Đức phi lập tức chiều theo ý .
Mạnh mẫu cung chắc chắn sẽ mang đến tin tức của Mạnh Trường Hùng, nhất định ở lén. Nghĩ đến Mạnh Trường Hùng là cha của Đức phi, tâm trạng của vô cùng phức tạp, nhưng sự lợi dụng và tổn thương hề kiêng dè đây, thể nữa. Hắn nghĩ, chỉ cần Mạnh Trường Hùng đồng ý giao quân quyền, những vinh sủng cho Đức phi tuyệt đối sẽ thu hồi, mà còn sẽ bồi thường nhiều hơn. Theo bản năng, tưởng tượng đến bộ dạng thê lương nghèo túng của Đức phi, nụ rạng rỡ mới là biểu cảm thích hợp nhất với nàng.
“Ma ma, đưa A Bảo cho . Bà cũng đừng , ở hầu hạ .” Quả nhiên, biểu cảm của Mạnh Tang Du mềm nhũn, lập tức kéo A Bảo lòng hôn hôn.
Tâm nguyện đền bù, cái đuôi của A Bảo thể ngăn mà vẫy lên. Kỹ năng lấy lòng chủ tử hiện giờ vận dụng ngày càng thuần thục.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Phùng ma ma mặt lộ chút kinh ngạc, trong lòng vô cùng vui sướng. Trước đây quốc công phu nhân cung cầu kiến, chủ tử cho bà ở bên hầu hạ, bà còn tưởng chủ tử tin tưởng .
“Vật nhỏ chính là kẻ đầu sỏ khiến ngươi cấm túc ?” Thấy con gái tươi rạng rỡ, ngây thơ hồn nhiên như lúc gả, khuôn mặt nghiêm nghị của Mạnh mẫu cũng dịu , chỉ A Bảo hỏi.
“Không liên quan đến A Bảo. Lương phi hận từ lâu, A Bảo chỉ là cái cớ, A Bảo, nàng sẽ tìm lý do khác để đ.á.n.h mặt .” Mạnh Tang Du xoa xoa móng vuốt nhỏ của A Bảo, giọng điệu vô cùng thản nhiên. Rất rõ ràng nàng hề để tâm đến chuyện cấm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-22.html.]
Chu Võ Đế trong khuỷu tay phụ nữ, vểnh tai lên lắng hai chuyện, còn vì thấy hai chữ ‘Lương phi’ mà tim đập nhanh hơn, ngược vì sự bảo vệ của Đức phi mà cảm thấy ấm lòng.
“Nàng tư cách gì mà hận ngươi?” Mạnh mẫu giọng điệu căm giận, “Ba năm nay, ngươi che chở cho nàng bao nhiêu tai ương, diệt trừ bao nhiêu kẻ thù, nàng chỉ cần thoải mái ở Chung Túy Cung, chờ Hoàng thượng trìu mến là , nàng còn gì thỏa mãn?”
Tai A Bảo giật giật, móng vuốt đặt cánh tay Đức phi chút cứng đờ.
Phùng ma ma thì lộ vẻ mặt mơ hồ, hiểu cuộc đối thoại của các chủ tử rốt cuộc ý gì. Cái gì gọi là nương nương che chở cho Lương phi?
“ , chính vì thỏa mãn nên nàng mới hận ! Vị trí đầu tứ phi của vốn nên là của nàng , quyền lợi cùng xử lý cung vụ của vốn nên là của nàng , Bích Tiêu Cung của , Lăng Vân Điện của , tư khố của , tất cả thứ của vốn dĩ đều nên thuộc về nàng , ngươi nàng hận ?” Mạnh Tang Du nhạo, trong giọng tràn đầy sự châm chọc và bất đắc dĩ khiến Chu Võ Đế run sợ.
“Vớ vẩn! Sao nàng xem xem ngươi hạ độc bao nhiêu , ngáng chân bao nhiêu , đổ bao nhiêu t.h.u.ố.c tránh thai? Có bản lĩnh thì kêu nàng đổi với ngươi, xem nàng rốt cuộc thể sống trong cung bao nhiêu ngày! Người nhà Thẩm gia quả nhiên đều là nhân phẩm thấp hèn như , còn vẻ đạo mạo để lừa gạt thế gian! Hoàng đế mù mắt ?” Mạnh mẫu mặt đỏ bừng, giọng điệu ngày càng phẫn hận.
Mỗi câu Mạnh mẫu , thể Chu Võ Đế cứng đờ một chút. Bị hạ độc, ngáng chân, đổ t.h.u.ố.c tránh thai, những chuyện đều , nhưng bây giờ như một thanh d.a.o thép, đang từng chút một xẻo miếng thịt tim . Cảm giác đè nén đến đau đớn trong lồng n.g.ự.c gọi là hổ chỗ dung .
“Mẫu cẩn thận!” Mạnh Tang Du vội vàng xua tay, đ.á.n.h thức Mạnh mẫu đang năng lựa lời.
Mạnh mẫu sắc mặt căng thẳng, biểu cảm phẫn hận lập tức bình .
“Một đứa con gái ngoan ngoãn của , vốn nên sủng ái yêu thương, đưa cung để giày vò…” Mạnh mẫu giọng điệu nghẹn ngào, lắc đầu cuối cùng nên lời, khuôn mặt tiều tụy dường như nháy mắt già mười mấy tuổi.
Chu Võ Đế dùng móng vuốt che tai, quả thực dám tiếp. Giày vò, hành động của đối với Đức phi quả thực đáng gọi bằng hai chữ , tư cách vì lời của Mạnh mẫu mà nổi giận.
“Phụ cai quản trăm vạn đại quân, cưới chẳng khác nào cưới một thanh d.a.o thép treo cổ, ở Đại Chu , ngoài Hoàng thượng ai dám ?” Mạnh Tang Du tự giễu , giọng điệu nhẹ nhàng lên, “Mẫu cần vì mà buồn, sống . Cao cao tại thượng, tớ thành đàn, vinh hoa phú quý, tất cả những gì phụ nữ thế gian khao khát nhất đều , còn gì thỏa mãn? Không thấy ngay cả Thẩm Tuệ Như Tiêu Phòng chuyên sủng cũng ghen tị với ?”