“Ừm, dường như còn thiếu cái gì đó.” Lăn một vòng, nàng đặt A Bảo đang ngơ ngác bàn nhỏ ngắm nghía, thoáng thấy bình hoa sứ trắng bên cạnh, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
“Như là hảo!” Cắt một đóa hoa sơn kiều diễm, cài bên tai A Bảo, Mạnh Tang Du xoa xoa móng vuốt nhỏ của , nữa ngã giường.
Tiếng trong trẻo động lòng vang vọng trong điện, khiến cho khí cũng trở nên sống động vài phần. Chu Võ Đế nhíu mày, gạt đóa sơn xuống, nhưng thấy nụ rạng rỡ phi thường của phụ nữ, trong lòng khẽ động, cuối cùng buông móng vuốt thầm nghĩ: Tùy nàng thôi! Khó khi thấy nàng thoải mái như .
Đối với Đức phi, hết đến khác nhượng bộ, gần như sắp vượt qua giới hạn của . Nói là trong lòng áy náy nên bồi thường một chút, nhưng nguyên nhân thật sự lẽ ngay cả chính cũng phân biệt rõ.
Ngân Thúy và Bích Thủy bên cạnh cũng đến thở nổi. Khó khăn lắm mới ngừng , Bích Thủy nghiêm túc đề nghị, “Nương nương, bộ dạng của A Bảo thật đáng yêu, ngài vẽ nó , cũng thể lấy xem .”
“Ý đó.” Mạnh Tang Du xoa xoa quai hàm mỏi, bế Chu Võ Đế đang hổ chút vui vẻ từ bàn nhỏ xuống.
“A Bảo mau đây, cùng đến thư phòng.” Đặt A Bảo xuống đất, Mạnh Tang Du dẫn đầu về phía thiên điện. Thấy A Bảo mặc quần áo đường cũng gì quen, nàng bước chân nhanh hơn một chút.
Cửa sổ thư phòng đều mở rộng, ánh sáng đầy đủ. Một cây bạch ngọc lan trồng cửa sổ, cành khô mạnh mẽ trông khí phái, thể tưởng tượng , đến mùa xuân năm khi ngọc lan nở rộ sẽ là cảnh tượng cương nhu hòa quyện, mắt đến nhường nào. Sau cửa sổ trồng mấy cây quế hoa và tịch mai, mùa thu ngửi hương, mùa đông ngắm cảnh, bốn mùa đều là những thú vui khác .
Bước qua ngưỡng cửa, liếc mắt một cái là thể thấy ba mặt kệ sách lớn, sách kệ rộng, bao hàm thứ, từ thoại bản du ký đến kinh, sử, tử, tập, cái gì cần đều , phân loại xếp các ngăn sách khác , mùi mực đậm đặc ập mặt, khiến vui vẻ thoải mái.
Góc kệ sách đặt một bình hoa gốm sứ lớn, màu đen nặng nề, trong bình cắm hoa tươi muôn hồng nghìn tía, mà là mấy cành cây khô gầy trơ xương. Cách bài trí kỳ lạ như Chu Võ Đế vẫn là đầu tiên thấy, nhưng cảm giác hài hòa đến bất ngờ, lý do gì cho căn phòng toát lên một cảm giác thản nhiên tự tại. Một chiếc bàn sách bằng gỗ lê vàng đặt cạnh cửa sổ, giấy bút mực bày biện đầy đủ, chút trang trí thừa thãi nào, thậm chí ngay cả một cái lư hương cũng .
Thư phòng đơn giản đến cực điểm, nhưng nơi nơi đều ẩn chứa huyền cơ, là thiết kế độc đáo nhất mà Chu Võ Đế từng thấy. Từ đó thể thấy, chủ nhân của thư phòng thông minh nhanh nhạy, khéo léo đến nhường nào. Hắn ở cửa ngẩn một lúc lâu mới bước , dùng ánh mắt phức tạp về phía Mạnh Tang Du đang trải giấy bút mực chuẩn vẽ tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-20.html.]
Trước đây đến Bích Tiêu Cung như thể cho lệ, thấy Đức phi ăn mặc diêm dúa, lòe loẹt, luôn cảm thấy đặc biệt nhàm chán, bao giờ tốn công tìm hiểu nàng? Có bao giờ ở với nàng thêm một khắc? Vì thế, thư phòng vẫn là đầu tiên đến. Rất rõ ràng, Đức phi cũng chào đón , nếu sẽ ba năm qua từng đề cập nửa chữ.
Trong cấm cung , ai mà Chu Võ Đế yêu thích nhất là bàn thơ luận họa, nghiên cứu sách cổ? Để chiều theo ý thánh, các phi tần hậu cung đều thi cho nhuốm mùi sách vở, để thu hút sự chú ý của hoàng đế, duy chỉ Đức phi ngược . Nếu gặp nạn, lẽ sẽ phụ nữ lừa dối cả đời!
Đức phi cố tình xây dựng một hình tượng bốc đồng dễ giận, tâm cơ, thủ đoạn thô thiển để mê hoặc thế nhân, cho nên lúc mới thể yên tâm sủng ái nàng, lợi dụng nàng, cho nàng quyền lợi và địa vị. sự thật trái ngược, phụ nữ những ngốc, mà còn thông minh đáng sợ! Ai sẽ nghĩ đến, một cô bé mới tròn mười bốn tuổi tâm tư sâu sắc như ? Tầm rộng lớn như ?
Nếu là một tháng khi Chu Võ Đế phát hiện chân tướng, tuyệt đối sẽ âm thầm ban c.h.ế.t cho Đức phi, tiêu trừ hậu họa. khi biến thành A Bảo, Chu Võ Đế lượt mới những nhận thức sai lầm về Đức phi, từ phản cảm đến thưởng thức, từ bài xích đến cận, tâm trạng của bây giờ ngoài sự mất mát tên, ngay cả nửa điểm lửa giận cũng thể dâng lên.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Thôi thôi, ngươi tuy giấu trẫm nhiều, nhưng xem cũng ý gây rối, trẫm sẽ so đo với ngươi. Chu Võ Đế trong lòng thở dài, bắt đầu vòng quanh thư phòng của Mạnh Tang Du. Hắn bao giờ tìm hiểu phụ nữ đến thế, khám phá bộ mặt thật mà nàng che giấu.
Ven kệ sách treo mấy bức tranh chữ, lạc khoản đều là Mạnh Tang Du, chữ như sắt họa bạc câu, cứng cáp hữu lực; họa tác bút tinh mực diệu, thần công nghệ thuật, đều là hàng cao cấp hiếm . Nhìn những bức tranh chữ , ba bức tường đầy sách, ai còn dám Mạnh Tang Du là một hổ nữ tướng môn thông văn chương? Ngay cả Tuệ Như e rằng cũng nhiều chỗ bằng!
Chu Võ Đế chằm chằm một bức tranh thủy mặc linh khí, trong lòng bực bội. Người phụ nữ c.h.ế.t tiệt, rõ ràng trẫm thích tài nữ, chiều lòng trẫm một chút sẽ c.h.ế.t ? Cứ giấu diếm? Hắn hít hít mũi, thở một , đó như để hả giận mà gạt đóa sơn bên tai, ném xuống đất.
Hừ! Nếu ngươi chiều lòng trẫm, tại trẫm chiều lòng ngươi?! Móng vuốt nhỏ đầy thịt giẫm lên xác đóa sơn , Chu Võ Đế càng thêm bất bình.
“A Bảo, ngươi nghịch ngợm!” Mạnh Tang Du một bên vẽ tranh một bên xem thích thú, suýt nữa bộ dạng xù lông của A Bảo cho c.h.ế.t mê.
Chu Võ Đế đang giẫm lên hoa sơn cứng đờ, gần như thể tin ấu trĩ buồn là chính . Chẳng lẽ ch.ó lâu , tư duy và hành vi cũng sẽ đồng hóa?