Thái hậu thấy y như , liền dịu giọng, tiếp tục : “Hay là ai gia nâng đỡ vài vị phi tần lên, để phân tán sự chú ý của . Hậu vị, Hoàng quý phi, Quý phi vị đều bỏ trống, tứ đại phi vị chỉ hai , quả thực chút khó coi.”
“Cứ để mẫu hậu chủ.” Chu Võ Đế thưởng thức chén trong tay, ngữ khí vô cùng đạm mạc, dường như liên quan đến . Tựa như nghĩ đến điều gì, đường cong khuôn mặt lạnh lùng của y bỗng nhiên dịu , về phía Thái hậu cẩn trọng lên tiếng: “Đợi Tang Du thai, nhi thần sẽ phong nàng hậu. Nếu mẫu hậu cũng nâng đỡ vài , là tiên tấn phong Tang Du Hoàng quý phi .”
“Cũng , khi ai gia sẽ giáng xuống ý chỉ, đại điển phong phi thì tham gia, quá rườm rà.” Thái hậu gật đầu, nhíu mày, ngữ khí trở nên kiên nhẫn: “Hôm nay nghỉ ở cung khác , để bịt miệng những phụ nữ đó. Giữa tháng ai gia sẽ khởi hành về Thiên Phật Sơn, để ai gia yên tĩnh hai ngày.”
“Yên tâm, các nàng nhanh sẽ đến phiền mẫu hậu .” Chu Võ Đế vỗ vỗ mu bàn tay của Thái hậu, trong mắt lóe lên một tia sáng u tối. Bước khỏi Từ Ninh Cung, y theo thói quen về phía Bích Tiêu Cung, nửa đường nhớ lời dặn của Thái hậu, ngập ngừng một lát chuyển hướng đến Ngọc Phù cung gần nhất.
Lệ phi ở Ngọc Phù cung tin, vội vàng dẫn một chúng cung nhân cửa nghênh giá, gương mặt đỏ bừng để lộ sự kích động.
Chu Võ Đế nhàn nhạt một tiếng ‘ dậy ’ lập tức lướt qua nàng, về phía nội điện, ở giường của Lục hoàng tử đang ngủ say một lát, hỏi qua bệnh tình đến nơi ở của Ngô tài tử ở thiên điện. Lệ phi tháo bỏ trang sức xa hoa tinh xảo, hung hăng quăng chiếc gương lược trong tay xuống đất, nghĩ đến Ngô tài tử từng uống canh tuyệt tự, thấp giọng .
Ngô tài tử thái giám hô vang, vội đến điện nghênh giá, thấy vị đế vương tuấn mỹ vô song đang tới, gương mặt phiếm hai luồng đỏ ửng, đôi mắt hạnh long lanh dường như thể vắt nước.
“Thần tham kiến Hoàng thượng.” Nàng nhún gối hành lễ, lộ một đoạn cổ trắng như tuyết.
Chu Võ Đế như thấy cảnh mắt, vung tay áo một tiếng ‘miễn lễ’ bước điện. Đến cửa, hương thơm nồng nặc ập mặt y hắt một cái thật mạnh.
“Hoàng thượng nhiễm hàn khí ? Mau đến chậu than sưởi ấm .” Ngô tài tử vội hai bước, định đỡ tay đế vương nhút nhát thu về, trong lúc toát một vẻ e thẹn của con gái, động lòng .
Nếu là Tang Du, hoặc là sẽ đến gần, hoặc là sẽ vô cùng ân cần, tuyệt đối sẽ giở trò lạt mềm buộc chặt . Chu Võ Đế thần sắc khó lường liếc Ngô tài tử một cái, càng thêm cảm thấy chán ngấy.
Ngô tài tử y đến trong lòng e ngại, đưa tay rót ly , cẩn thận đưa đến tay y.
Chu Võ Đế nhận lấy, chỉ nhấp một ngụm đẩy chén sang một bên. Trà là ngon, nhưng công phu pha bằng một phần vạn của Tang Du, khó thể nuốt trôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-154.html.]
“Hoàng thượng, thần ngày chép một bài thơ, luôn cảm thấy thiếu một phần thần vận, chi tiết, giúp thần xem xem?” Ngô tài tử phát giác Hoàng thượng kiên nhẫn, cúi đầu suy nghĩ một lát tìm chủ đề.
“Lấy đến đây .” Chu Võ Đế liếc nàng một cái, nhạt giọng .
Ngô tài tử trong lòng vui vẻ, vội cho cung nữ lấy bức tự đắc ý nhất của để Hoàng thượng giám định. Nàng xuất từ dòng dõi thư hương, miệng thì hài lòng, nhưng thực tế đối với trình độ thư pháp của vô cùng tự tin.
Nhận lấy bức tự, Chu Võ Đế chỉ liếc một cái mất hết hứng thú. Kỹ thuật tồi, nhưng quá cứng nhắc, chút linh hoạt nào của Tang Du. Nhìn phụ nữ đang nghiêng , tư thái quyến rũ, thấy đáy mắt nàng toát vài phần tự đắc còn vẻ khiêm tốn, Chu Võ Đế bỗng nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
“Hữu hình vô thần, luyện thêm vài năm nữa .” Đặt bức tự sang một bên, y dậy, dung mạo đạm mạc ném những lời , khoanh tay vội vàng rời .
Thường Hỉ bước nhanh theo , đầu Ngô tài tử đang đầy mặt kinh ngạc và tổn thương, lắc đầu thầm nghĩ: Thật là một mỹ nhân tài mạo song , nhưng Đức phi nương nương châu ngọc ở , mỹ nhân đến trong lòng Hoàng thượng e cũng thành gỗ đá bình thường.
Bích Tiêu Cung, Mạnh Tang Du đặt túi thơm sắp thành hình trong tay xuống, cất tiếng trong trẻo: “Sắp đến giờ Dậu , Hoàng thượng nên trở về, cho đến Ngự Thiện Phòng truyền món ăn .”
Phùng ma ma ngập ngừng một lúc, thấp giọng : “Hồi nương nương, Hoàng thượng đến Ngọc Phù cung, triệu tẩm Ngô tài tử, hôm nay e là đến.”
Mạnh Tang Du ngẩn , nhấm nháp hai chữ ‘trở về’ mà vô tình thốt , tự giễu . Từ khi nào, nàng thế mà cảm thấy việc Hoàng thượng đến Bích Tiêu Cung là đương nhiên? Ý nghĩ !
Thong thả ung dung sửa sang kim chỉ, đối diện với ánh mắt lo lắng của Phùng ma ma, giọng của nàng bình tĩnh đạm nhiên: “Y đến chẳng lẽ cần ăn cơm ? Cho truyền món ăn . Ôm Nhị Bảo đây, nó cùng ăn cũng .”
“Vâng.” Phùng ma ma yên tâm, vội cho thiện phòng, bảo Bích Thủy ôm Nhị Bảo .
Có Chu Võ Đế ở đó, Nhị Bảo chỉ thể uất ức ở phòng của Bích Thủy và Ngân Thúy. Ngay cả khi dạo hoa viên, cũng để ý đừng để y gặp, nếu sẽ lập tức thái giám bên cạnh y dùng phất trần đuổi . Lúc chủ nhân ôm lòng thiết, nó vui sướng rên rỉ, cái đuôi nhỏ vẫy điên cuồng, bộ dạng đáng yêu Mạnh Tang Du lập tức quên cảm giác khác thường lúc nãy.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Nghĩ đến việc Tang Du lẽ đang chờ về dùng bữa, tin đến cung khác, sẽ đau lòng khổ sở đến mức nào, Chu Võ Đế chau mày, bước chân càng thêm nhanh chóng, thật sự nóng lòng về nhà. Cung nhân theo y một phen rối loạn, chỉ Thường Hỉ võ nghệ mới thể miễn cưỡng theo kịp bước chân của y.