Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 147
Cập nhật lúc: 2025-10-17 09:38:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường Hỉ mở hộp đen, các đại thần tòa, đặc biệt là văn thần, đồng loạt hít một lạnh. Bên trong là trân bảo hiếm gì, mà là một cái đầu chế tác bằng vôi. Đầu hai mắt trợn trừng, biểu cảm vặn vẹo, rõ ràng là Gia Luật Hãn vương c.h.é.m đầu trận.
Các vị đại thần biểu cảm hoảng sợ, đồng loạt cúi đầu xuống, nổi bật lên Mạnh Viêm Châu đang kích động tự hào và vài vị tướng lĩnh trở về, cả đầy huyết sát.
Ánh mắt Chu Võ Đế u ám, chăm chú cái đầu mặt một lúc lâu, cuối cùng vỗ tay lớn, tiếng hào hùng: “Tốt lắm! Trẫm từng thề, trong đời nhất định sẽ san bằng hoàng đình Gia Luật, dùng m.á.u quân man rợ để tế điện cho oan hồn của mấy trăm vạn con dân Đại Chu uổng mạng. Lời thề hôm nay cuối cùng cũng thực hiện !”
“Hoàng thượng thánh minh, nên trời phù hộ Đại Chu !” Mạnh Quốc công tiến lên một bước, chắp tay đáp lời. Vị đế vương trẻ tuổi đủ năng lực để ông kính phục.
“Không trẫm thánh minh, mà là các tướng sĩ của trẫm dũng mãnh! Không các ngươi, trăm năm an khang cho Đại Chu ?” Chu Võ Đế lớn, hiệu cho Thường Hỉ ban bố thánh chỉ khen thưởng ba quân.
Mạnh Quốc công cúi đầu yên, mặt biểu cảm vô cùng ngưng trọng. Ông phong công hầu, tay cầm trọng binh, thật sự là thưởng thể thưởng nữa. Giờ đây danh vọng tiến thêm một bước, đối với Mạnh gia là họa chứ phúc, đến lúc nên lui về khi đang ở đỉnh vinh quang.
Nghĩ đến con gái trong thâm cung, nghĩ đến những lời đồn gần đây nàng sủng ái, Mạnh Quốc công khổ. Đợi thánh chỉ ban bố xong, quả nhiên chỉ nhận một ít tài vật, liền tiến lên một bước chắp tay : “Hồi Hoàng thượng, vi thần gặp nạn, thương căn cốt, khó thể đảm nhiệm chức Kiến uy đại tướng quân nữa, khẩn cầu Hoàng thượng cho vi thần về hưu. Đây là binh phù, xin Hoàng thượng thu hồi.”
Chu Võ Đế nhận lấy binh phù hình hổ từ tay Thường Hỉ, một lúc lâu . Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, đều đang phỏng đoán tâm tư của vị đế vương trẻ tuổi, cũng âm thầm bội phục sự quyết đoán của Mạnh Quốc công. Lui về lúc nghi ngờ gì là thời cơ nhất.
Sớm nhận tin tức xác thực từ ám vệ, thể của Mạnh Quốc công ngoài một vài vết thương nhỏ do giá lạnh gì đáng ngại. Chu Võ Đế vuốt ve binh phù lạnh lẽo trong tay, biểu cảm khó lường. Đây là thứ y từ đến nay đều lấy từ tay Mạnh Quốc công, nhưng khi thật sự trong tay y sớm còn hiếm lạ. Chấp chưởng quân đội, dựa là nhân tâm và quyết đoán, chứ một vật c.h.ế.t.
Nhìn các vị tướng lĩnh tòa vẻ mặt lo lắng, Chu Võ Đế khẩy, đưa binh phù cho Thường Hỉ, từ từ lên tiếng: “Thân thể của Mạnh Quốc công còn khỏe hơn cả thanh niên, một chút tổn thương do giá lạnh, đến nỗi về hưu? Trẫm phái vài vị thái y đến cho quốc công nghỉ ngơi cho , vài ngày nữa là thể trận lĩnh binh. Quốc công là quân hồn của Đại Chu , quốc công ở đó, trẫm mới thể yên tâm, con dân Đại Chu mới thể yên tâm. Binh phù ngài cứ mang về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-147.html.]
Nhận lấy binh phù do Thường Hỉ truyền , Mạnh Quốc công dám tin về phía đế vương tòa một cái. Quân quyền là thứ y vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ? Sao trả về? Giờ khắc , trong đầu Mạnh Quốc công mường tượng ngàn vạn loại âm mưu quỷ kế, khỏi lạnh cả sống lưng.
Thấy đáy mắt Mạnh Quốc công ẩn chứa sự cảnh giác, Chu Võ Đế nhạo, lập tức phất tay tuyên bố bãi triều.
Mạnh Quốc công cùng con trai sóng vai ngoài điện, mặt còn mang theo vẻ do dự, ngờ Thường Hỉ gọi , là Hoàng thượng đặc biệt cho phép ông cùng Đức phi nương nương gặp mặt, trong lòng khỏi vui mừng. Mạnh Viêm Châu cũng tung tăng đuổi kịp.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hai cha con Bích Tiêu Cung, lập tức ngẩn , chỉ vì cách bài trí của Bích Tiêu Cung vô cùng tương tự với khuê phòng của Mạnh Tang Du, chẳng qua là diện tích lớn hơn mà thôi. Đồ đạc trong điện xa hoa tinh xảo, nhưng sự mộc mạc cũng khó che giấu sự quý giá của chúng. Giữa đó điểm xuyết nhiều chậu hoa xanh, cho đại điện tràn đầy sức xuân. Hương thơm nồng đậm thế bằng hương thơm nhàn nhạt của cỏ cây, bất giác thả lỏng tâm tình.
Mạnh Tang Du ngay ngắn chủ vị, mặc bộ triều phục nhất phẩm lộng lẫy, từ xa khí thế áp . Hai cha con dừng bước, nén sự kích động trong lòng, chuẩn quỳ xuống hành lễ.
“Mau dậy!” Mạnh Tang Du đợi nữa, vội lên đỡ phụ . Thấy mu bàn tay phụ lộ vết thương do giá lạnh, hốc mắt lập tức đỏ hoe, những giọt nước mắt lớn lăn dài xuống. Trước mặt khác dù ngang ngược, nhưng mặt Mạnh phụ, nàng vẫn là cô bé lớn.
“Đứa trẻ ngốc gì chứ, vi phụ trở về !” Mạnh phụ nhíu mày, định lau nước mắt cho con gái, nhưng thấy những ngón tay thô ráp của dừng . Thấy gương mặt con gái hồng nhuận, mày mắt như tranh vẽ, dáng so với khi cung còn đầy đặn hơn, hiển nhiên sống , trong lòng ông vô cùng an ủi, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Phùng ma ma vội tiến lên đưa một chiếc khăn tay, Mạnh Viêm Châu theo đó pha trò, lúc mới dỗ hai cha con bình phục tâm trạng kích động.
“Hoàng thượng chịu nhận binh phù của ?” Sau khi hỏi han qua loa về trải nghiệm của phụ và tình hình của ca ca ở Cẩm Y Vệ, Mạnh Tang Du nâng chén lên nhấp một ngụm, biểu cảm ngưng trọng.
“Vi phụ mới khải về triều, Hoàng thượng lập tức nhận quân quyền của vi phụ, e rằng sẽ gièm pha là ‘ chim bẻ ná’, lạnh lòng một chúng tướng sĩ. Vi phụ thể hiện thái độ tranh giành quyền lực với y, sự kiêng kỵ của y đối với Mạnh gia chắc giảm phần nào, đợi thêm một thời gian nữa vi phụ nhắc chuyện , y sẽ đồng ý.” Mạnh Quốc công thấy con gái cho cung nhân lui , lúc mới từ từ phân tích.
“Nghĩ chắc là như .” Mạnh Tang Du gật đầu.