Nam nhân nhận thấy ánh mắt của nàng, ngước mắt lên dịu dàng với nàng, nụ đó chân thật mà sảng khoái, giữa đôi mày giãn dường như ánh mặt trời rọi xuống, đáy mắt để lộ ý vị lấy lòng rõ như ban ngày, giống như một con ch.ó lớn.
Mạnh Tang Du phảng phất thấy một cái đuôi đang vui vẻ vẫy vẫy lưng y. Nàng nhắm mắt , ép đặt tâm thần trở cung vụ, che trái tim kinh hoàng nghĩ thầm: Trời đất~ nhất định là tối qua quá mệt, sinh ảo giác.
Một lát , đợi tim đập bình phục, nàng nhịn ngẩng đầu về phía y, nữa nhận một nụ của con ch.ó lớn. Bất giác cong môi đáp nụ chân thành đến cực điểm , thấy đôi mắt y bỗng nhiên sáng lên, nàng ẩn ẩn cảm thấy một việc đang thoát khỏi sự khống chế của .
Ngự Thư Phòng vô cùng yên tĩnh, hai song song, mỗi xử lý công việc của , khí ấm áp hài hòa. Mạnh Tang Du xem xong quyển sổ sách cuối cùng, đặt bút xuống nghỉ ngơi một chút. Cũng may ngày hôm qua y vạch trần học thức, hôm nay bạn giá mới cần che giấu. Không tại , nàng luôn cảm thấy y dự mưu, cặp mắt sâu thấy đáy đó dường như sớm thấu nàng.
Nghĩ đến đây, nàng mặt về phía y. Cùng với , y luôn thể nhận ánh mắt của nàng đầu tiên, đó ngước mắt lên mỉm với nàng. Nụ sảng khoái đó cùng với ngũ quan tuấn mỹ vô song của y, dường như là một vật phát sáng thu hút chặt chẽ ánh mắt của khác. Dù trải qua bao nhiêu chuyện, tâm thần của Mạnh Tang Du cũng khỏi hoảng hốt một chút.
Thấy y tiếp tục cúi đầu xử lý tấu chương, Mạnh Tang Du tựa như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lóe lên một lúc, cố tình sát bên cạnh y, thở thở như lan hỏi: “Hoàng thượng, mệt ? Có dừng nghỉ ngơi một lát ? Thần giúp mát xa đầu óc thư giãn nhé?”
“Ừm, cũng .” Chu Võ Đế sâu sắc liếc nàng một cái, đặt bút xuống kéo nàng lòng.
Mạnh Tang Du tự nhiên nhúc nhích, cảm nhận một vật thể đang nhanh chóng thô cứng mông, vội vàng nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên thái dương y, thuận chiều kim đồng hồ xoa bóp.
Nam nhân thở một , gối cằm lên vai nàng, nhẹ nhàng c.ắ.n một cái lên vành tai trắng nõn của nàng, đưa đầu lưỡi tinh tế l.i.ế.m láp. Thấy nàng như điện giật rùng một cái, y trầm.
Mạnh Tang Du tựa giận mà giận lườm y một cái, tiếp tục xoa bóp. Mười lăm phút , thấy y hai mắt khép hờ, mày rậm giãn , biểu cảm vô cùng thoải mái, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng thượng, thoải mái ?”
“Rất thoải mái.” Nam nhân mở mắt , như , mút hôn đôi môi hồng của nàng, chắc chắn lên tiếng: “Nói , chuyện gì cầu xin trẫm?” Không việc cầu xin, Tang Du từ đến nay sẽ chủ động cận y.
Mạnh Tang Du còn định đông tây để từ từ dẫn dắt câu chuyện, lời lẽ mới chuẩn xong câu hỏi cho nghẹn , sắc mặt đổi mấy , vô cùng hổ. Nàng quả nhiên đoán sai, đàn ông thấu nàng, chỉ y thấu bao nhiêu?
“Hoàng thượng, phụ khi nào thể trở về?” Đơn giản là nàng cũng giả vờ nữa, buông tay xoa bóp xuống, thẳng vấn đề hỏi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-141.html.]
“Hiện tại ở đường, bảy tám ngày nữa là thể kinh, kịp ăn Tết ở kinh thành.” Chu Võ Đế nắm lấy tay nàng xoa bóp, mười ngón tay nàng chắc chắn đau nhức, thấy nàng ánh mắt khẽ lóe, ẩn chứa sự mong mỏi, ôn tồn : “Đợi Mạnh Quốc công trở về, trẫm cho hai cha con các nàng đoàn tụ.”
“Cảm ơn Hoàng thượng!” Đôi mắt phượng của Mạnh Tang Du cong thành vầng trăng khuyết, trong đó ánh lấp lánh y thở dồn dập, tim đập loạn nhịp. Khi Tang Du thể hiện nụ thật sự, y luôn thể chống cự.
“Vậy nàng tạ trẫm thế nào?” Nam nhân khàn giọng hỏi.
“Tạ như .” Nàng nâng gương mặt y lên, bịt kín đôi môi mỏng của y, dùng một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt cướp tâm hồn y. Nàng hai đời đều xuất bất phàm, lớn lên trong sự giáo d.ụ.c tỉ mỉ nhất, chỉ cần nàng tâm, liền đủ năng lực cho đàn ông bên cạnh vì nàng mà si cuồng. Trước đây chủ động, đáp , chẳng qua là cảm thấy cần thiết mà thôi. đàn ông mắt càng nàng đoán , sự bất an trong lòng thúc giục nàng những đổi tương ứng.
Chu Võ Đế há miệng, đón nhận chiếc lưỡi thơm tho nhiệt tình của nàng, bàn tay to lớn đặt đầu nàng sức ấn, gia tăng nụ hôn . Hai đổi vài góc độ, say sưa trao đổi nước bọt, Ngự Thư Phòng vang lên một mảnh tiếng môi lưỡi giao .
Vành tai Thường Hỉ đỏ đến sắp rỉ máu, múa phất trần trong tay, đuổi hết cung nhân hầu hạ trong phòng . Nhìn kìa, tay Hoàng thượng luồn vạt áo của Đức phi nương nương , nữa là chậm.
“Hoàng thượng ! Bây giờ là ban ngày.” Nắm lấy bàn tay to lớn tùy ý của y, Mạnh Tang Du thở hổn hển lên tiếng.
Đáy mắt đỏ đậm của Chu Võ Đế nổi lên hai ngọn lửa d.ụ.c vọng hừng hực, thấy giọng mềm mại hờn dỗi của nàng, d.ụ.c vọng những tắt, ngược còn bùng cháy dữ dội hơn.
“Vật nhỏ, nàng đang tạ trẫm đang tra tấn trẫm? Hử?” Nam nhân sức siết chặt eo thon của nàng, hạ đẩy lên, dùng vật cứng nóng bỏng để kể lể sự bất mãn của .
“Ngô, chúng chuyện một lát để dời sự chú ý ?” Mạnh Tang Du tựa bờ vai rộng lớn của y, thổi khí vành tai y. Luôn y quyến rũ dụ dỗ, nàng cũng tìm thế chủ động chứ?
Vành tai Chu Võ Đế rung động, hít sâu, khàn giọng hỏi: “Nói gì?”
“Nói chuyện tứ hôn của ca ca thần , ?” Mạnh Tang Du nghiêng đầu, đôi mắt đen trắng phân minh, rực rỡ long lanh thể hút cả hồn phách , chỉ thỏa mãn yêu cầu của nàng, đem những thứ nhất đời hai tay dâng lên.
Vật nhỏ lợi thì dậy sớm! Chu Võ Đế thầm, híp mắt mút hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng, giọng khàn khàn: “Được, trẫm một danh sách ở đây, nàng xem xem nhà ai thích hợp?”