“Hồi Hoàng thượng, nô tài đến đưa lục đầu bài, xin ngài chọn lựa.” Thái giám tiến lên vài bước, bưng khay đến mặt nam nhân.
Lục đầu bài? Chu Võ Đế ngước mắt, về phía khay, thấy thẻ bài của Tang Du và các phi tần khác trộn lẫn với , giống như món hàng tùy chọn lựa, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cáu giận. Tang Du của y thể thấp hèn như , để chọn lựa, tùy tay thưởng thức? Nghĩ đến tên giả cũng từng cầm lấy thẻ bài của Tang Du, đối với Tang Du tâm tư xa, một đôi mắt đen láy của y lập tức biến thành màu đỏ.
“Thường Hỉ, lôi tên nô tài ngoài đ.á.n.h năm mươi trượng!” Y buông bút ngự, đầy sát khí hô.
Thường Hỉ kinh hãi, vội vàng gọi hai thị vệ lôi thái giám đang sợ ngây ngoài. Chiếc khay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất, lục đầu bài tan tác khắp nơi.
“Đốt hết những thẻ bài ! Sau xuất hiện mặt trẫm!” Y chán ghét đầu , đợi đến khi thẻ bài thu dọn sạch sẽ, y mới thu sát khí, trầm giọng hỏi: “Đức phi dọn về ?”
“Hồi Hoàng thượng, dọn về ạ.” Thường Hỉ vội vàng cúi trả lời.
“Ừm, ngoài .” Sắc mặt âm trầm của nam nhân dịu , nhặt bút lên tiếp tục phê duyệt tấu chương, chỉ là tốc độ nhanh hơn nhiều, khóe miệng mím thành đường thẳng thoáng nhếch lên.
Thường Hỉ âm thầm đ.á.n.h giá biểu cảm của Hoàng thượng, trong lòng một bên lẩm bẩm ‘quân tâm khó dò’ một bên lui xuống.
Người phi tần mua chuộc thái giám Kính Sự Phòng chỉ một. Hành động của thái giám đó bưng khay đến Càn Thanh cung thu hút sự chú ý của . Các phi tần đều thầm cầu nguyện thể chọn. Giờ đây, thứ các nàng cần nhất chính là thánh sủng. Có thánh sủng, các nàng mới thể thoát khỏi vũng lầy độc ác mà Thẩm Tuệ Như đào. Giữ chặt Hoàng thượng, quyền lực sẽ , địa vị sẽ , ngay cả con cái cũng sẽ . Tìm một phụ nữ thể sinh con cho trong cung thật quá dễ dàng.
nhanh, giấc mộng của các nàng tan vỡ. Hoàng thượng những đ.á.n.h thái giám đó một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t, còn cho đốt hết các thẻ bài. Hoàng thượng đây là định gì? Không bao giờ lâm hạnh hậu cung nữa ? Rất nhiều phi tần hoảng sợ nghĩ đến, thậm chí còn nảy ý định mời Thái hậu chủ.
Mạnh Tang Du tin xong ôm Nhị Bảo ngất nệm. Người khác , nàng còn ? Đó là một khay lục đầu bài? Rõ ràng là một khay nón xanh! Hoàng thượng ngày thường bận rộn chính vụ còn nghĩ nhiều, thấy lục đầu bài chẳng là đang nhắc nhở chính về sự thật cắm sừng ? Y phát điên mới là lạ!
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Thương cho đàn ông! Mạnh Tang Du cong môi, vuốt ve móng vuốt nhỏ mềm mại của Nhị Bảo, hứng thú lên tiếng: “Xem Hoàng thượng một thời gian dài tâm trạng triệu tẩm phi tử. Đi thôi, mang Nhị Bảo dạo Ngự Hoa Viên!”
Phùng ma ma nhận lời, tìm cho chủ tử một chiếc áo khoác hồ ly bạc khoác lên, đến Ngự Hoa Viên du ngoạn.
Đoàn ấm rượu thưởng mai, mang theo Nhị Bảo dạo khắp nơi, gần đến giờ cơm mới về Bích Tiêu Cung. Lục đầu bài đốt, các phi tần còn tâm trạng tranh giành sắc , đều trốn trong cung tính toán, ngược cho Ngự Hoa Viên trở nên lạnh lẽo, còn vui hơn ngày thường vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-135.html.]
Mạnh Tang Du khi trở về mặt còn mang theo vẻ thỏa mãn, nhưng thấy thái giám gác cổng mặt đầy ưu tư, bên cạnh Thường Hỉ , trong lòng nàng tức khắc “lộp bộp” một tiếng.
“Thường Hỉ công công, Hoàng thượng đến ?” Nàng tiến lên hỏi, trong lòng ôm Nhị Bảo.
“Nô tài mắt nương nương, hồi nương nương, Hoàng thượng đến nửa canh giờ , hiện đang ở thư phòng chờ ạ.” Thường Hỉ múa phất trần hành lễ, cung kính đáp.
Thư phòng? Thư phòng nào? Nàng về phía thái giám lưng Thường Hỉ, ngón út của thái giám giơ lên, chỉ về phía góc bí mật nhất của Bích Tiêu Cung.
Mạnh Tang Du dùng tay vỗ trán . Mới nghĩ xong đề phòng y hơn, đảo mắt bại lộ một bí mật! Người đàn ông chính là đến đây để gây rối cho nàng ? Nàng bất giác ôm chặt Nhị Bảo trong lòng, vội vàng về phía thư phòng, nhanh chóng cân nhắc đối sách. Nếu cho y một lời giải thích thỏa đáng, y mới lục đầu bài kích thích, chừng sẽ giận cá c.h.é.m thớt với , tội khi quân là chuyện đùa!
Đi đến thư phòng dừng , nàng lấy bình tĩnh, chậm rãi đẩy cửa phòng . Nam nhân đang khoanh tay , thưởng thức một bức tranh chữ tường, thấy động tĩnh đầu , gương mặt tuấn mỹ bất kỳ biểu cảm nào, chỉ một đôi mắt so với ngày thường càng thêm đen sâu, giống như hai vực sâu thấy đáy.
Mạnh Tang Du kinh hãi, vội vàng cúi đầu tránh né ánh mắt sắc bén của y, đối diện với Nhị Bảo đang tròn trong lòng, tiếng lòng căng thẳng thả lỏng.
Nàng đang định nhún gối hành lễ, ngờ y mở miệng , ngữ khí nặng nề: “Đưa nó ngoài!”
Lời đầu đuôi, Mạnh Tang Du sững một lúc lâu mới phản ứng , vội đưa Nhị Bảo cho Phùng ma ma bên cửa, dặn dò bà mang Nhị Bảo xa một chút, đừng đến đây quấy rầy.
“Hoàng thượng, thần tội.” Đóng cửa phòng , nàng “thịch” một tiếng quỳ xuống.
Quỳ nặng như , đau ? Trái tim Chu Võ Đế rung động theo, bước lên kéo nàng dậy, bực bội lên tiếng: “Trẫm bảo nàng quỳ, xuống trả lời!”
“Tạ Hoàng thượng!” Thấy mặt y ẩn chứa vẻ tức giận, Mạnh Tang Du hành động càng thêm cẩn thận, âm thầm cân nhắc nên giải thích thế nào.
“Không am hiểu văn chương ? Sao mấy ngày thấy thành tài nữ?” Nam nhân xuống đối diện nàng, trong tay cầm một bức tranh chữ trình độ tinh xảo, nhướng mày hỏi. Chữ ký và ấn riêng bức tranh Mạnh Tang Du đau đầu.
“Hồi Hoàng thượng, cái gọi là am hiểu văn chương đều là do bên ngoài đồn thổi, liên quan đến thần .