Lần còn vẻ am hiểu văn chương, hổ nữ nhà tướng, cùng Hoàng thượng học thư pháp, thành tựu, bút lực hùng hậu. Hoàng thượng kẻ ngốc, chừng sẽ đội cho cái mũ tội khi quân.
“Thần tham kiến Hoàng thượng.” Nàng nhanh chóng đến cửa đại điện nghênh giá, đầu gối cong xuống nam nhân mạnh mẽ kéo lòng ôm lấy. Mạnh Tang Du vô cùng bình tĩnh ôm lấy eo rắn chắc của y, định hình. Đối với hành động mật của y, nàng bắt đầu quen dần.
“Hôm nay học thế nào ?” Giọng trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, ngữ khí dịu dàng khôn xiết. Y kéo nàng cùng xuống nệm, thuận tiện vuốt sợi tóc bên thái dương nàng, cài tai, cuối cùng mật xoa xoa vành tai nàng.
Mạnh Tang Du nghiêng đầu tránh né, liếc xéo y một cái, đôi mắt phượng đen trắng phân minh nửa là e thẹn nửa là hờn dỗi, y trầm giọng nhẹ. Tiếng gợi cảm tim gan Mạnh Tang Du run rẩy. Nói thật, đàn ông dung mạo phi thường, dáng oai hùng, cả toát sức quyến rũ c.h.ế.t , bình thường thể chống cự. Cũng may Mạnh Tang Du trải qua hai đời, tâm kiên như sắt, nếu sớm thế công dịu dàng của y đ.á.n.h cho tan tác.
“Hồi Hoàng thượng, học cũng thuận lợi ạ.” Mạnh Tang Du định thần , trả lời phần dè dặt. Cuộc sống ở Từ Ninh Cung quá nhàn nhã, cơm chay cũng ngon, nàng chút luyến tiếc rời , còn kéo dài thêm một thời gian nữa.
“Ừm, bốn ngày , nàng đừng quên quân lệnh trạng lập lúc .” Chu Võ Đế cầm lấy tay nàng, nhàn nhạt nhắc nhở, tựa như nghĩ đến điều gì, giọng càng trầm thấp hơn: “Thân thể điều dưỡng ?”
Có thể chú ý đến chuyện khác ? Mạnh Tang Du như e thẹn cúi đầu, thực chất là đang khẽ đảo mắt, thấp giọng : “Hồi Hoàng thượng, nhiều ạ.” Cho nên ngày lăn giường e là thoát .
“Vậy thì .” Giọng nam nhân khàn khàn, lực nắm lấy tay nàng bất giác tăng thêm.
“Xem trẫm mang gì đến cho nàng .” Cố gắng nén khát vọng trong lòng, nam nhân phất tay với Thường Hỉ, Thường Hỉ vội gọi thái giám đang chờ ngoài cửa, tay xách lồng tơ vàng .
“A Bảo?!” Thấy rõ con ch.ó nhỏ màu nâu trong lồng sắt, Mạnh Tang Du kìm mà dậy, về phía hai bước. Vì quá kích động, nàng để ý rằng khi gọi hai chữ ‘A Bảo’, nam nhân bên cạnh run rẩy, bất giác đáp một tiếng.
Thấy Tang Du, Phùng ma ma và những khác đều con ch.ó nhỏ trong lồng sắt thu hút, chú ý đến sự thất thố của , Chu Võ Đế nhẹ nhàng thở . Trời mới , khi Tang Du đầy kinh ngạc gọi tên y, y suýt chút nữa kìm mà lao lòng nàng, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Nâng chén lên, che giấu vẻ mặt phần cứng đờ, Chu Võ Đế về phía Tang Du đang tiến lên, thấy nàng liên thanh thúc giục thái giám mở lồng sắt, ôm con ch.ó nhỏ bên trong kéo lòng, ngừng hôn hít vuốt ve, trong lòng dấy lên sự ghen tuông thiếu chút nữa y bóp nát chén trong tay.
Đó là vòng tay của riêng y, thể để một con ch.ó nhỏ, còn là đồ giả cướp ? Y mạnh mẽ đặt chén xuống, hít sâu, cố gắng cho biểu cảm của quá dữ tợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-129.html.]
“Hoàng thượng, tìm thấy A Bảo ở ?” Mạnh Tang Du ôm con ch.ó nhỏ bên cạnh nam nhân, vui mừng hỏi.
“Ở lãnh cung, hầu tìm thấy nó khi nó suýt bệnh c.h.ế.t, còn sức lực để trở về.” Siết chặt chén trong tay, Chu Võ Đế mỉm lên tiếng. Thường Hỉ lưng y tai giật giật, để lộ mà chén trong tay Hoàng thượng. Hắn thề, thấy tiếng răng rắc của đồ sứ vỡ.
Trách tìm thấy xác A Bảo, chắc là thái giám nhầm ! Mạnh Tang Du thầm nghĩ, từ nách bế con ch.ó nhỏ lên, một bên gọi A Bảo một bên hôn lên chiếc mũi ướt át của nó. Đôi mắt long lanh của con ch.ó nhỏ tràn đầy niềm vui, một bên rên rỉ, một bên vươn lưỡi đáp sự nhiệt tình của chủ nhân. Nó huấn luyện, A Bảo là tên mới của , ai gọi tên nó, đó chính là chủ nhân của nó.
“Không !” Bàn tay to lớn của nam nhân bỗng nhiên đưa , ngăn cách nụ hôn của hai , đôi môi mềm mại đáp xuống lòng bàn tay, cảm giác tê dại lòng đố kỵ trong y thoáng tắt.
Mạnh Tang Du hiểu nguyên do về phía nam nhân đang toát hàn khí.
“Nó mới khỏi bệnh, cần vội vã thiết với nó.” Nam nhân nghiến răng, cố gắng cho ngữ khí của vẻ dịu dàng hơn một chút. Y bây giờ hối hận, hận thể ném thứ chướng mắt thật xa!
“Ân!” Mạnh Tang Du hiểu rõ gật đầu, cúi đầu về phía ‘A Bảo’ đang ngừng cọ lòng , dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu nó, nụ sủng nịch.
Ánh mắt Chu Võ Đế tối sầm, đưa chén cho Thường Hỉ phía , đè nặng giọng : “Đổi cho trẫm ly nóng.”
Thường Hỉ cúi nhận lời, bưng chén ngoài điện, cực kỳ bình tĩnh ném chén nứt đôi xuống, bằng một cái giống hệt.
Chu Võ Đế mặt biểu cảm uống , Mạnh Tang Du thì bỏ y lưng, ngừng dùng ngón tay chọc ‘A Bảo’ trong lòng. ‘A Bảo’ nàng chọc đến khó chịu, một bên né tránh một bên rên rỉ, trông đáng thương đáng yêu. Nụ mặt Mạnh Tang Du càng lúc càng nhạt, càng lúc càng mờ, cho đến khi biến mất.
“Hoàng thượng, cảm ơn , món quà thần thích. mà vẫn nên mang nó về .” Mạnh Tang Du chọc con ch.ó nhỏ một chút, cô đơn lên tiếng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Tại ?” Rõ ràng trong lòng mừng thầm thôi, nhưng mặt còn tỏ nghi hoặc, biểu cảm của Chu Võ Đế càng thêm cứng đờ.
“Nó A Bảo của thần , là Hoàng thượng cố ý tìm đến để thần vui vẻ . Cảm ơn Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du vực dậy tinh thần, khẽ mỉm với nam nhân. Nàng cảm động tấm lòng của y, nhưng chỉ là cảm động mà thôi.