Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 124
Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:22:57
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ một đế vương như mới thể dẫn dắt Đại Chu đến huy hoàng.
Mạnh Viêm Châu gạt vài vị đại thần đang đến gần xung quanh, đuổi theo Diêm Tuấn Vĩ, nhỏ giọng hỏi: “Hàn Hải đó là…”
“À, chính là tỷ phu của ngươi đó.” Diêm Tuấn Vĩ vỗ vỗ vai , hài hước : “Tỷ phu của ngươi mở cửa cho ngươi , ngươi cố gắng lên nhé, đừng thất vọng.”
Mạnh Viêm Châu líu lưỡi, trong lòng thầm nghĩ: Tỷ phu tệ như lời tỷ tỷ !
Sau buổi triều, Chu Võ Đế còn kịp triều phục vội chạy đến Từ Ninh Cung. Bước đại điện thoang thoảng hương Phật, thấy tiếng mõ nặng nề đơn điệu trong điện, thở y bỗng nghẹn , bất giác vén rèm châu, về phía bóng hình đang gõ mõ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Người phụ nữ mặc một bộ tăng bào màu lam nhạt, đầu đội tăng mũ, miệng tụng kinh, giọng bình thản nhưng lộ sự thành kính, cảnh tượng khác gì cơn ác mộng tối qua. Nam nhân cố gắng nén sự hoảng loạn trong lòng, hai ba bước chạy vội đến gần phụ nữ, dùng sức nắm lấy vai nàng.
“Hoàng thượng? Thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Người phụ nữ đau đớn kêu lên một tiếng, đầu thấy rõ gương mặt xanh mét của nam nhân, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Là ngươi!” Hai chữ như nam nhân cứng rắn nặn từ cổ họng, mang theo vài phần ngạc nhiên và nhẹ nhõm.
“Thiếp từ hôm nay bắt đầu bầu bạn cùng Thái hậu tụng kinh, Thái hậu mới kết thúc buổi sớm khóa, đang ở hậu điện dạy dỗ Đức phi nương nương cách quản lý cung vụ.” Lý chiêu nghi cung kính đáp lời, trong giọng ẩn chứa sự đau đớn. Hoàng thượng ? Suýt chút nữa bóp nát vai nàng !
“Vậy .” Chu Võ Đế khẽ đáp, để lộ bàn tay đang khẽ run trong tay áo.
“Thiếp cho pha cho Hoàng thượng, Hoàng thượng xin chờ một lát.” Thấy sắc mặt nam nhân gì đó khác lạ, Lý chiêu nghi dám ở lâu, vội vàng tìm cớ rời .
Đợi nàng xa, Chu Võ Đế lúc mới từ từ xuống ghế lưng, trái tim đang căng cứng đến đau nhói dần thả lỏng. Bầu khí yên tĩnh mờ ảo của Từ Ninh Cung, mùi hương Phật lâu tan trong khí đều y cảm thấy căng thẳng và chán ghét, hận thể lập tức đưa Tang Du về Bích Tiêu Cung.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Lúc y đồng ý để Tang Du ở bên cạnh một mẫu hậu một lòng xuất gia? Thật là thất sách!
Ngay lúc y còn đang hối hận thôi, Thái hậu dẫn Mạnh Tang Du chậm rãi tiến điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-124.html.]
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Chu Võ Đế dậy, tiến lên đỡ Thái hậu, ánh mắt lưu luyến má Tang Du, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, mày giãn , quầng thâm mắt bớt , trong lòng vô cùng hài lòng.
“Thần tham kiến Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du nhún gối hành lễ, mặt là nụ chân thật rạng rỡ. Dù nữa, đối phương cũng cứu vớt phụ và gia tộc của , ân tình nàng ghi nhớ.
“Miễn lễ, .” Chu Võ Đế vỗ vỗ vị trí bên cạnh , trái tim dâng lên niềm vui khôn tả. Nụ tươi rạng rỡ như ánh mặt trời, ngoài A Bảo , là đế vương, cuối cùng y cũng nhận . Tang Du quả nhiên vẫn là mềm lòng, chỉ cần đối với nàng, nàng sẽ trả bằng sự hồi đáp tương tự.
“Mẫu hậu, Đức phi học cung vụ thế nào ạ?” Thân mật vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của Tang Du, Chu Võ Đế đầu về phía Thái hậu. Mặc dù đây Tang Du cũng từng cùng xử lý cung vụ, nhưng vì kiêng kỵ Mạnh gia, y cho nàng quá nhiều quyền lực. Nếu chấp chưởng lục cung, vẫn cần mẫu hậu ở bên cạnh trông chừng.
“Đức phi thông minh nhanh nhạy, tài trí hơn , vài ngày nữa là thể một nắm giữ phượng ấn.” Thái hậu biểu cảm đạm nhiên, nhưng trong mắt tràn đầy sự tán thưởng. Trải qua một trận đại nạn, ánh mắt của con trai cuối cùng cũng tiến bộ, Đức phi tuyệt đối là thích hợp nhất để mẫu nghi thiên hạ. Cả cung phi tần, dù khác bẩn , bà cũng chỉ mắt một .
“Hiện giờ hậu vị bỏ trống, trật tự đông tây lục cung hỗn loạn, nhi thần cần gấp một hiền nội trợ giúp đỡ chỉnh đốn. Nếu Đức phi năng lực xuất chúng, là hôm nay để nàng tiếp nhận luôn. Tụng kinh chép kinh Lý chiêu nghi bầu bạn, mẫu hậu sẽ luyến tiếc chứ?” Chu Võ Đế khẽ mỉm , giọng điệu trêu chọc.
Hay lắm, hóa là đang chờ ai gia ở đây! Mới nửa ngày đổi ý, định lực quá kém! Thái hậu mím môi, xua tay : “Không vội, thể Đức phi còn yếu, để nàng điều dưỡng thêm vài ngày. Cung vụ ai gia tạm thời giúp con quản, để Đức phi ở bên cạnh ai gia học, tránh sai.”
Ánh mắt Chu Võ Đế trầm xuống, định mở miệng chuyện, Thái hậu cắt ngang: “Đức phi, con thấy thế nào?”
“A?” Đang nhàn nhã uống , Mạnh Tang Du đề phòng Thái hậu kéo xuống nước, sững một lúc lập tức đặt chén xuống kiên định lên tiếng: “Tự nhiên là ở bên cạnh Thái hậu học thêm một thời gian ạ!”
“Làm việc nên cẩn thận chặt chẽ, từng bước một. Con ngoan, con là hiểu chuyện, uổng công ai gia phí tâm dạy dỗ.” Thái hậu vê Phật châu mỉm , trong lòng một nửa là tán thưởng Đức phi, nửa còn là sự khoái trá khi khó con trai.
Chu Võ Đế cong môi, liếc lão nương của một cái: “Vậy thì phiền mẫu hậu ạ.” Rồi về phía Tang Du bên cạnh, thản nhiên lên tiếng: “Nói đến, hôm nay trẫm thượng triều gặp ca ca của ái phi.”
Mạnh Tang Du siết chặt chiếc khăn thêu trong tay, mắt phượng lấp lánh về phía nam nhân.
Chu Võ Đế trong lòng thầm, nhưng mày rậm nhíu : “Trẫm đây con trai cả của Mạnh Quốc công tính tình nóng nảy, lời quả nhiên sai. Hôm nay triều ai dám đáp lời trẫm, chỉ Mạnh phó thống lĩnh thẳng thắn , các quan đều để mắt.”
Ánh mắt Mạnh Tang Du chuyển, mặt nở một nụ nịnh nọt, nũng nịu : “Tính tình của ca ca quả thực quá thẳng thắn, hiểu những khúc khuỷu quan trường, xin Hoàng thượng trông chừng ca ca một chút. Thần nhất định sẽ học hành chăm chỉ, quá năm ngày là thể tiếp nhận cung vụ, xin Hoàng thượng yên tâm!”