Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:00:32
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sương khói lượn lờ, trong đại điện tăm tối vang lên từng hồi mõ đều đặn. Âm thanh nhịp nhàng, nặng nề mà đơn điệu, khiến cảm thấy vô cùng áp lực. Nam nhân còn kịp hiểu vì trong điện phủ trống trải , một bóng hình đơn bạc nơi cuối làn sương khói thu hút.

 

Y bất giác tiến về phía bóng hình đang gõ mõ, trái tim bắt đầu đập dồn dập, cổ họng cũng khô khốc.

 

“Hoàng thượng, ngài đến.” Bóng hình cảm nhận đến gần, liền ngừng tay, chậm rãi đầu . Nàng mặc tăng bào màu lam, đội tăng mũ, vẻ mặt đạm bạc thoát tục, khiến nam nhân mà hoảng hốt.

 

“Tang Du? Nàng đang mặc cái thứ quái quỷ gì ?” Thấy rõ gương mặt phụ nữ, nam nhân kinh ngạc trừng lớn mắt, vội bước lên định kéo nàng lòng, nhưng dùng sức quá mạnh chỉ ôm . Trước mắt còn bóng nào, chỉ còn trong khí một câu “A Di Đà Phật” vang vọng mãi tan, như một lời nguyền, niệm đến mức tim nam nhân đau như nứt .

 

“Tang Du!” Chu Võ Đế đột nhiên tỉnh giấc, đưa tay sờ lên, đầu và cổ đầy mồ hôi lạnh, lồng n.g.ự.c đau nhói vẫn tan biến, cảm giác tuyệt vọng đến suy sụp vẫn còn vương vấn trong đầu.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Hoàng thượng, ngài ?” Thường Hỉ thấy động tĩnh liền vội chạy tẩm điện, quỳ xuống bên giường nam nhân, lo lắng gương mặt tái nhợt của y. Hắn dường như thấy Hoàng thượng gọi tên Đức phi nương nương, mơ thấy gì mà khiến bậc đế vương đường đường kinh sợ đến thế.

 

“Rót cho trẫm chén nước.” Lấy bình tĩnh, Chu Võ Đế khàn giọng lên tiếng. Dù cảnh trong mộng thể xảy , nhưng giờ đây y vô cùng hối hận, nên thỏa hiệp với mẫu hậu, để Tang Du bầu bạn cùng bà tụng kinh. Vạn nhất Tang Du ảnh hưởng, thật sự nảy sinh ý định lánh đời, tứ đại giai , lục căn thanh tịnh, thì y ? Không! Y tuyệt đối cho phép!

 

“Hoàng thượng, uống nước ạ.” Thường Hỉ rót một ly nước ấm đưa đến bên bàn tay đang nắm chặt thành quyền, khớp xương trắng bệch của y.

 

Chu Võ Đế nhận lấy uống một cạn sạch, lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Thường Hỉ đặt chén xuống, hầu hạ Hoàng thượng , đang định rời khỏi đại điện thì thị vệ ngoài cửa bỗng chạy thấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Diêm thống lĩnh cầu kiến ngoài điện.” Diêm Tuấn Vĩ bên hông đeo lệnh bài rồng cuộn, là giấy thông hành cao nhất trong đại nội, bất cứ lúc nào, chỉ cần cầu kiến, cấm vệ quân đều ngăn cản.

 

“Cho .” Chu Võ Đế lập tức dậy, vội khoác một chiếc áo ngoài đón. Y từng dặn dò, chỉ cần tin tức của Mạnh Quốc công và Hàn Xương Bình, Diêm Tuấn Vĩ lập tức thông báo cho . Giờ qua giờ Tý, trong cung sớm hạ khóa, đến lúc , chín phần là vì việc đó.

 

Diêm Tuấn Vĩ sớm chờ ở thiên điện, tay cầm một bản điệp báo, gương mặt trông thì lạnh lùng, nhưng đôi mắt sắc như ưng phần thả lỏng hơn ngày thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-120.html.]

 

Vừa bước gắt gao thẳng biểu cảm của Diêm Tuấn Vĩ, trái tim đang treo lơ lửng của Chu Võ Đế hạ xuống một nửa. Y nhanh chóng phất tay miễn lễ cho , nhận lấy điệp báo lướt qua.

 

“Thân thể Mạnh Quốc công khỏe ?” Y tựa lưng ghế, giọng khàn khàn để lộ sự căng thẳng và mệt mỏi trong lòng.

 

“Quốc công gia chữa trị, tay chân chút tổn thương do giá lạnh, vài ngày nữa sẽ khỏi. Ngược là Hàn Xương Bình, thể còn bằng Quốc công gia gần năm mươi tuổi, e là nhất thời dậy nổi. Không ngờ Mạnh gia quân nội tặc, giở trò ngựa của Quốc công gia. Chiến mã phát cuồng, chạy thẳng Nê Hầm Than, nếu Quốc công gia trúng kế vụng về như .” Diêm Tuấn Vĩ lên tiếng, ngữ khí giận dữ chuyển thành tiếc nuối: “Chỉ tiếc là khi tìm thấy xác hai con ngựa thì qua hai ba ngày, nhiều chứng cứ thể tra nữa.”

 

“Bảo vệ Mạnh Quốc công, phái thêm vài điều tra việc , bắt nội tặc, trẫm lòng khó an.” Chu Võ Đế vỗ bàn, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ sát khí.

 

“Vâng.” Diêm Tuấn Vĩ chắp tay nhận lời, nghĩ đến tình hình biên quan, lòng đầy kính nể : “Quốc công gia trở về doanh trại, tiếng hoan hô của các tướng sĩ vang lên tận trời xanh, truyền đến tận hoàng đình của quân man rợ, chúng kinh hoảng thất thố, cả đêm ngủ . An Trát Đạt tin cho lui quân mười dặm để tránh mũi nhọn. Lấy sức một địch vạn quân, Mạnh Quốc công quả là danh tướng nhất đương thời!”

 

Chu Võ Đế khẽ, từ từ lên tiếng: “Mạnh Quốc công trở về, quân sĩ khí đại chấn, nghĩ rằng trận sẽ sớm kết thúc, các tướng sĩ còn thể khải về triều ăn một cái Tết ngon.” Dứt lời, vẻ mặt lạnh lùng túc sát của y biến mất, y giơ tay cao giọng lệnh cho Thường Hỉ: “Bãi giá đến Từ Ninh Cung! Nhanh lên!”

 

“Hoàng thượng, mặc thêm áo .” Thường Hỉ vội tiến lên ngăn . Chỉ khoác một chiếc áo mỏng, Hoàng thượng cũng thấy lạnh ư!

 

“Còn chờ gì nữa? Thay quần áo cho trẫm!” Thấy ăn mặc chỉnh tề, Chu Võ Đế chút bực bội, lệnh cho cung nhân trực đêm trong điện. Bộ dạng thể gặp Tang Du !

 

“Hoàng thượng muộn thế còn đến Từ Ninh Cung gì?” Đợi Hoàng thượng tẩm điện quần áo, Diêm Tuấn Vĩ nhỏ giọng hỏi Thường Hỉ.

 

“Đức phi nương nương hiện đang ở tại Từ Ninh Cung.” Thường Hỉ trả lời ngắn gọn, Diêm Tuấn Vĩ gật đầu, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ. Ngoài Đức phi , ai còn thể Hoàng thượng thất thường như ? Hắn sớm nên nghĩ đến.

 

“Thống lĩnh, khi nào ngài cho Thường Hỉ c.h.ế.t?” Thường Hỉ hạ thấp giọng, gương mặt trắng trẻo râu tràn đầy mong đợi.

 

“Sao ? Làm thái giám ? Ít nhất cũng là đại nội tổng quản, tương đương với quan viên chính tứ phẩm, khác cầu còn .” Diêm Tuấn Vĩ cợt, trái ngược với vẻ lạnh lùng lúc . Thấy mặt thuộc hạ nhăn như hoa cúc, mặt nạ da sắp bung , lúc y mới nghiêm túc lên tiếng: “Nửa tháng nữa , kế nhiệm còn dạy dỗ xong.”

Loading...