Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-10-14 13:44:50
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng chén vỡ các phi tần giật , nhưng điều khiến các nàng kinh ngạc hơn chính là quyết định của Đức phi. Đến Thiên Phật Sơn bầu bạn cùng Thái hậu lễ Phật chẳng khác nào xuất gia ni cô. Dù thăng vị phân, dăm ba năm gặp Hoàng thượng một , chỉ thể chờ đến khi Thái hậu băng hà mới trở về, lúc đó ai còn nhớ đến ngươi? Trong cung liệu còn chỗ cho ngươi dung ? Thậm chí, Hoàng thượng bận rộn nhiều việc, nếu lỡ quên mất chuyện , khả năng sẽ để ngươi ở đó niệm kinh cả đời! Tóm , đày lãnh cung còn hơn là theo Thái hậu đến Thiên Phật Sơn! Ít nhất ở lãnh cung còn gần Hoàng thượng, còn cơ hội phục sủng.

 

Đức phi ? Đầu óc vấn đề ư? Các phi tần dám tin mà thầm nghĩ, nhưng hẹn mà cùng cảm thấy may mắn. May mà Đức phi mặt, nếu Thái hậu thực sự chọn trúng thì gay go!

 

“Nàng đang ?” Chu Võ Đế bóp chặt những đầu ngón tay đang khẽ run, từng chữ nghiến răng lên tiếng. Tang Du thà xuất gia cũng ở bên cạnh ! Giờ khắc , tim y như d.a.o cùn lăng trì, đau đớn khôn xiết!

 

“Thần nguyện ý bầu bạn cùng Thái hậu hồi Thiên Phật Sơn lễ Phật, cầu Hoàng thượng thành tấm lòng hiếu thảo của thần !” Mạnh Tang Du chút do dự, nữa dập đầu khẩn cầu.

 

Thái hậu vội vàng phất tay, cho một cung nữ quét dọn mảnh sứ vỡ, kẻo nàng thương.

 

Chu Võ Đế gắt gao chằm chằm gương mặt dứt khoát kiên quyết của nàng, bịt miệng nàng, nhốt nàng , nổi giận! y sâu sắc rằng, y tư cách để phẫn nộ. Kẻ đầu sỏ khiến Tang Du tiếc xuất gia cũng thoát khỏi hoàng cung chính là y!

 

“Con ngoan, mau dậy! Nếu con tấm lòng hiếu thảo như , ai gia cũng thể phụ ý con. Con còn đang bệnh, bên ngoài là trời băng đất tuyết, ai gia sớm khóa giờ Dần bắt đầu, vãn khóa giờ Hợi mới thể kết thúc. Hay là con chuyển đến ở cùng ai gia, cho tiện. Nếu mấy ngày con thể quen với cuộc sống khổ hạnh của tu hành, ai gia sẽ đưa con . Còn về phía Hoàng thượng, ai gia sẽ phái khác đến hầu bệnh.” Thái hậu tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Đức phi, thấy nàng thái độ chân thành, ánh mắt lấp lánh, hiển nhiên vô cùng mong đợi việc rời khỏi hoàng cung, trong lòng khỏi thở dài: Đứa trẻ thông minh hơn lúc trẻ nhiều, phồn hoa gấm vóc mờ mắt, ! Nếu nàng tâm, thành ?

 

“Tạ Thái hậu!” Mạnh Tang Du vui vẻ lên tiếng, thuận thế xuống bên cạnh Thái hậu, tránh xa vị hoàng đế thất thường.

 

“Mẫu hậu! Nhi thần cần khác hầu bệnh!” Chu Võ Đế đột nhiên đầu về phía Thái hậu, một đôi mắt đen láy tràn đầy sự kinh ngạc, tức giận và đau khổ.

 

Thái hậu biểu cảm hiếm của y cho ngẩn . Đứa con giống hệt tiên hoàng, tâm tư sâu xa, hỉ nộ thất thường. Bộ dạng thê lương bất lực, thất thủ vỡ đồ vật như mắt, bà bao giờ thấy qua. Xem , tình cảm của nó đối với Đức phi e rằng còn sâu đậm hơn bà tưởng tượng. rõ ràng, ánh mắt Đức phi trong suốt, biểu cảm kiên nghị, đối với con trai nửa điểm tâm tư.

 

Quan sát sắc mặt của hai , trong lòng Thái hậu bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn vi diệu. Bị hai cha con giày vò nửa đời , cuối cùng cũng đến lượt bà giày vò một phen! Thái hậu cong môi, nhắm mắt vê động Phật châu, coi như thấy lời khẩn cầu lời của con trai. Cầu ai gia vô dụng, vợ của chính còn trông , thể trách ai?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-116.html.]

Mạnh Tang Du cúi đầu, đối diện với Chu Võ Đế. Người đàn ông hiện giờ chẳng qua là tham luyến thể trong sạch của nàng, mắt nỡ, đợi đến khi nàng thành hoa tàn úa thì sẽ vứt bỏ như giày cũ. Nàng ngốc, tuyệt đối sẽ vì điều mà từ bỏ những ngày tháng thần tiên ở Thiên Phật Sơn.

 

“Không bầu bạn cùng Thái hậu tụng kinh ? Muốn trẫm tận hiếu ? Sao đều ? Câm ? Chẳng lẽ lòng hiếu thảo của các ngươi đều là cho trẫm xem? Hử?” Chu Võ Đế và vợ , càng thể nổi giận với họ, đành đầu về phía đám phi tần đang quỳ tòa, vỗ bàn gầm lên.

 

Các phi tần cơn giận hiếm thấy của Hoàng thượng cho kinh hãi, cảm nhận uy áp nặng nề của y, vội vàng căng da đầu dập đầu, khẩn cầu bầu bạn bên cạnh Thái hậu. Hoàng thượng đây là luyến tiếc Đức phi, lấy chúng trút giận!

 

“Cuộc sống ở Thiên Phật Sơn khổ hạnh, nếu thật lòng thành ý, bầu bạn cùng ai gia cũng sẽ tận tâm. Ai gia hiếm lạ gì thứ hư tình giả ý của các ngươi! Đều tan , ai gia mệt !” Thái hậu phất tay đuổi , lời vô cùng khách khí.

 

Mặc dù Thái hậu tát mặt, nhưng các phi tần như đại xá, dập đầu với hai chủ vị, vội vàng dậy rời khỏi chính điện, sợ chậm sẽ Hoàng thượng đưa đến Thiên Phật Sơn.

 

Mạnh Tang Du cũng dậy, chuẩn về Bích Tiêu Cung thu dọn đồ đạc. Chu Võ Đế sắc mặt âm trầm, bước đến bên cạnh nàng níu chặt lấy cánh tay nàng, dùng hết mười phần sức lực. Tại thà xuất gia cũng cho trẫm một cơ hội? Chẳng lẽ trẫm đáng ghét đến mức khiến nàng tránh xa như ?

 

Biết bao lời nghẹn trong lồng n.g.ự.c mà thể thốt , y phiền muộn khó chịu, đau như cắt.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Tê~ Mạnh Tang Du mặt lộ vẻ đau đớn, giãy giụa. Chu Võ Đế vội vàng buông tay, chuyển sang ôm vai nàng. Đối diện với đôi mắt phượng trong veo, đôi mày nhíu , vẻ mặt bệnh tật của nàng, y tức giận đến cũng thể phát tác, trái tim sớm mềm nhũn.

 

“Tang Du…” Đừng ! Ba chữ cuối cùng còn kịp , Thái hậu buông chuỗi Phật châu trong tay, cắt ngang lời y: “Đức phi, đồ đạc của con lát nữa hãy lấy, ai gia đưa con đến tiểu Phật đường xem một chút, quen với cảnh .”

 

“Vâng.” Mạnh Tang Du tự nhiên thoát khỏi vòng tay y, đến bên cạnh đỡ Thái hậu.

 

“Hoàng thượng, còn nhiều chính vụ bận, cứ về .” Thái hậu xua tay dẫn Mạnh Tang Du hậu điện, bỏ Chu Võ Đế một .

 

 

Loading...