Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:02:36
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Càn Thanh Điện, Chu Võ Đế đang cầm một bức mật hàm xem xét, Diêm Tuấn Vĩ cúi bên ngự án, vẻ mặt đầy sát khí.

 

“Thẩm Trung Lương đây là tính toán cá c.h.ế.t lưới rách, thế mà liên hợp với Hoài Nam vương khởi binh mưu phản, a~” Y đặt bức thư xuống, gương mặt tuấn mỹ vô song lộ một nụ trào phúng đến tột cùng.

 

Phủ thái sư ám vệ giám sát chặt chẽ, hành động của Thẩm Trung Lương đều đúng giờ đưa đến bàn của Hoàng thượng. Hắn còn lúc ăn cả ngã về , chỉ thể tìm c.h.ế.t, mười con ngựa cũng kéo . Quả nhiên là hai cha con, trông thì thông minh, thực chất đều ngu ngốc đến cùng cực.

 

Diêm Tuấn Vĩ khinh thường nhếch mép, lạnh lùng : “Hoàng thượng, thế mà tung tin đồn ngài là thế , dụ Hoài Nam vương và Tương Bắc vương tấn công kinh thành, tai họa thể để lâu, nên để thuộc hạ…” Hắn giơ tay, một động tác c.h.é.m g.i.ế.c.

 

“Không , các sĩ tử khoa cử náo loạn lên , sắp bại danh liệt, lúc g.i.ế.c , sự việc lắng xuống. Đợi ám vệ từ biên quan mang về chứng cứ thông đồng ngoại địch, trẫm thanh toán tất cả các khoản nợ một lượt. Dù c.h.ế.t, trẫm cũng lưu tiếng muôn đời, để Thẩm thị nhất tộc vĩnh viễn thể ngóc đầu lên!” Chu Võ Đế xua tay khẽ, giọng điệu thì tùy ý nhưng mang theo sát khí âm trầm đáng sợ.

 

“Vâng.” Diêm Tuấn Vĩ gật đầu. C.h.ế.t đáng sợ, chờ c.h.ế.t mới đáng sợ, cứ để Thẩm Trung Lương giãy giụa thêm một lát nữa.

 

, phận của ngươi công khai, Tề Quốc công phủ phản ứng thế nào?” Nam nhân nhướng mày, vẻ mặt hứng thú.

 

“À, gióng trống khua chiêng nghênh đón vi thần trở về, chỉ tiếc là nhà phân gia, tranh giành tước vị cũng ngã ngũ, cả kinh thành đều Tề Quốc công phủ đắc tội vi thần đến c.h.ế.t , nếu vi thần trở về chẳng trò cho thiên hạ ? Sau Tề Quốc công phủ và vi thần nửa điểm quan hệ, Hoàng thượng xử lý họ thế nào xin cứ tùy ý, lúc cần thiết vi thần còn thể giúp một tay!” Diêm Tuấn Vĩ vô cùng rạng rỡ. Hại c.h.ế.t mẫu của , hại biến thành phế nhân, sớm còn chút tình cảm nào với cái gia đình đó. Một Quốc công phủ đường đường, thế mà đưa thứ nữ đến phủ thái sư cho Thẩm Hi Ngôn, nên hình dung họ thế nào mới đây? A! Vẫn là câu đó, tìm c.h.ế.t mười con ngựa cũng kéo !

 

Nghĩ đến đây, Diêm Tuấn Vĩ cảm thấy hổ thẹn với trình độ văn học nông cạn của . Sao cũng chỉ mấy câu ? Quả nhiên là thời buổi , tìm c.h.ế.t quá nhiều!

 

“Nô tài thỉnh an Hoàng thượng, tham kiến đại thống lĩnh. Nô tài đến phường ch.ó mèo xem qua, một con giống hệt A Bảo, cùng kích thước, chỉ là con ch.ó đó gần đây cảm lạnh, vẫn đang chữa trị, nô tài tiện mang về.” Thường Hỉ cầm phất trần xuất hiện ở cửa đại điện, cung kính hành lễ với hai .

 

“Hoàng thượng tìm ch.ó phiên gì?” Diêm Tuấn Vĩ mặt đầy nghi hoặc, Hoàng thượng ghét nhất là những con vật cưng lông, đến mức tránh kịp.

 

“Tặng cho Đức phi, nàng A Bảo c.h.ế.t, tặng một con giống hệt để nàng vui lên.” Chu Võ Đế cau mặt, tự nhiên phẩy tay, “Ngươi thể .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-113.html.]

Diêm Tuấn Vĩ hứng thú , hành lễ cáo lui. Từ khi nào Hoàng thượng cũng học cách lấy lòng khác ? Đức phi nương nương cao tay!

 

Đợi xa, Chu Võ Đế lúc mới cẩn thận hỏi: “Bị cảm lạnh? Có nghiêm trọng ? Còn con ch.ó nào tương tự ?”

 

“Hồi Hoàng thượng, Cao Ly dâng đến hai con ch.ó phiên, con đực chăm sóc bệnh c.h.ế.t, con cái sinh hạ bốn con non cũng bệnh c.h.ế.t, con non chỉ sống sót hai con, một con là A Bảo của Đức phi nương nương, một con An tài tử nhận nuôi, vì sinh bệnh vứt bỏ đến phường ch.ó mèo, bệnh tình khá nghiêm trọng.”

 

“Phái Ôn thái y qua đó xem, bảo chữa khỏi cho con chó, chữa xong lập tức đến đây bẩm báo cho trẫm.” Chu Võ Đế đích điểm danh thái y ngự dụng của khi còn là A Bảo.

 

“Vâng.” Thường Hỉ cúi nhận lời.

 

Mạnh Tang Du ngủ một giấc say sưa, mãi đến canh ba giờ Mùi mới tỉnh . Nhớ đến phụ và A Bảo, lồng n.g.ự.c nhói đau. Nàng vội hít sâu, dám nghĩ tiếp, đầu về phía đồng hồ cát ở góc điện, sắc mặt biến đổi, vén tấm chăn bông dày cộm dậy.

 

“Ma ma, đ.á.n.h thức ? Lỡ mất buổi hầu bệnh của Hoàng thượng .” Nàng khoác áo ngoài, xỏ giày thêu đến bàn trang điểm. Ngân Thúy và Bích Thủy lập tức tiến lên giúp nàng lau mặt rửa tay, sửa sang tóc.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Nô tỳ tự ý xin phép cho , xin nương nương thứ tội. Nương nương, Hoàng thượng đến thăm , ngài ôm ngủ một lát.” Phùng ma ma vội nhún gối cáo tội, đến câu cuối, mặt khỏi lộ vẻ vui mừng.

 

“Hoàng thượng đến?” Bàn tay đang thoa cao dưỡng da khựng đôi chút, Mạnh Tang Du nhớ vòng tay ấm áp, an , khiến nàng quyến luyến thôi trong giấc ngủ. Vị hoàng đế thất thường ? Chẳng lẽ một trận đại nạn phát hiện mới là chân ái của y ư?

 

Nghĩ đến đây, nàng rùng , xua ý nghĩ hoang đường đó khỏi đầu. Cùng lắm cũng chỉ là lòng tự tôn của đàn ông trỗi dậy mà thôi, ai bảo là một trong ít phi tần còn giữ tấm trong sạch chứ? Đợi tân nhân cung, y sẽ tìm ‘chân ái’ mới, lúc đó còn là gì.

 

Cười trào phúng, Mạnh Tang Du mở hộp trang điểm, dặn dò Ngân Thúy và Bích Thủy: “Chải cho một kiểu tóc tinh xảo một chút, đến thỉnh an Thái hậu.”

 

“Nương nương, bệnh thành như , là xin nghỉ ? Thái hậu nương nương từ bi, sẽ trách tội .” Bích Thủy qua gương lưu ly gương mặt tái nhợt đến cùng cực của chủ tử, lo lắng .

 

“Ta , nhân lúc Thái hậu còn ở trong cung, cố gắng tranh thủ hảo cảm của bà, bà sẽ là đường lui của chúng . Còn bên Hoàng thượng cũng thể chậm trễ, ngày mai vẫn tiếp tục hầu bệnh. Mới hầu hạ hai ngày lâm bệnh, khó tránh khỏi sẽ ."

Loading...